“…” Bổn cương thi không tiếp nổi kẻ này.
Vân Yến một tay đánh vào gáy cô ta, Linh Du lại gục xuống, sau đó cô kéo Lưu Vũ cùng mấy đệ tử kia tiếp tục đi đến Bạch Viêm môn.
Đi được hơn nửa chặng đường bỗng nhiên bọn họ dừng lại, vô số người ngự kiếm bay lên bao quanh Vân Yến, trong đó có một người già râu bạc trắng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
“Cương thi, mau thả đồ đệ của ta ra.” Lam trưởng lão trên tay cầm hai lá bùa, tay còn lại cầm kiếm chỉa thẳng vào mặt Vân Yến.
Mấy đệ tử kia lập tức bay về phía Lam K, sợ sệt nhìn về hướng Vân Yến.
“Ôi, các ngươi giỏi lắm, biết ta là khách quý nên báo với môn phái đến ta đón tiếp nồng nhiệt như thế này phải không?” Vân Yến mỉm cười, trên tay đột ngột xuất hiện thêm một chồng bùa.
“Ngươi…”
Mỗi người đều bị Vân Yến ném một lá bùa ngay trên trán, cả người bất động duy chỉ có Lam trưởng lão là không bị gì, lá bùa của cô bị ông ta bóp chặt, tiếng xèo xèo phát ra, tay ông ta đã bị bỏng.
“Sư phụ, người đi đi, con cương thi này rất mạnh.” Lưu Vũ nói to.
“Lưu nhi đừng lo, sư phụ sẽ cứu ngươi.” Lão già kia nghiêm giọng nói.
“Sư phụ!”
“Lưu nhi.”
Vân Yến ném một sợi dây nhỏ đến người Lam trưởng lão, ông ta khó hiểu cầm lên nhìn thử thì sợi dây ấy đột nhiên dài ra, trói chặt người ông lại.
Lưu Vũ: “…”
Lam Kỳ: “…”
“Bây giờ cả hai được ngồi bên cạnh nhau rồi, nói chuyện tiếp đi.” Vân Yến nhếch môi.
“…” Không dám, không dám.
Đang bay giữa chừng thì lại bị kết giới cản lại, Vân Yến xem xét một chút sau đó vứt hai người Lam trưởng lão và Lưu Vũ xuống dưới đất, tay cầm kiếm chém mạnh vào kết giới.
Kết giới bị vỡ, các trưởng lão lo lắng chạy ra, rốt cuộc là có chuyện gì mà kết giới lại chấn động đến thế?
“Lưu Vũ? Lam trưởng lão, hai người thất bại rồi?” Một vị trưởng lão lên tiếng, “Còn kẻ này là con cương thi đó?”
“Các ngươi có ba lựa chọn, một là mời ta vào làm khách, hai là rơi đầu, ba là cả hai.” Vân Yến cười thân thiện.
Bạch y nữ nhân nhợt nhạt cười, làn da trắng nõn như ngọc nhưng lại hơi tái nhợt. Tóc bạch kim dài đến hông, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy.
Nhưng thứ mà bọn họ quan tâm không chỉ là dung mạo của cô mà còn quan tâm đến cây kiếm trong tay cô.
Thanh kiếm màu tím có vài phần âm trầm, đặc biệt khi nhìn vào số đá quý được đính lên thân kiếm, ai cũng sẽ nhớ mãi không quên, lấp lánh, mê người lại trông vô cùng nguy hiểm.
“Tạ Tuyết? Ngươi không phải đã chết sao?” Một trong số các đệ tử lên tiếng.
“Bà đây bây giờ là cương thi!” Vân Yến không nhịn nổi mà nói.
Mọi người: “…”
“Bây giờ các ngươi không trả lời đúng không? Được, bổn cương thi đành giết hai kẻ này trước vậy.”
Tầm mắt Vân Yến tập trung vào cổ của Lam trưởng lão, thanh kiếm ngày càng sát vào cổ ông ta, máu bắt đầu ứa ra.
“Lên.” Mấy vị trưởng lão cầm kiếm xông vào phía cô, mấy đệ tử đằng sau tập trung vẽ bùa.
Vân Yến cũng hứng khởi xông lên, linh hoạt né từng nhát kiếm sau đó tay đập vào mi tâm mỗi người, trong mấy chốc đã hơn phân nửa số người gục xuống.
Thấy tình hình mỗi lúc càng tệ, một trưởng lão trong số đó đã dùng còi để gọi chưởng môn ra cứu giúp.
“Dừng lại.” Chưởng môn – Trác Kim trực tiếp bay ra can ngăn.
“Chúng ta sẽ xem ngươi như một vị khách, vào đi.” Trác Kim nhẹ nhàng nói, sau đó chỉ tay vào bọn người đang nằm la liệt, thì thầm với mấy đệ tử, “Đưa bọn họ vào bên trong.”
“Vâng.” Mấy đệ tử ngoan ngoãn làm theo.
“Khụ… Tạ tiểu thư.” Trác Kim lãnh đạm kêu một tiếng.
“Ta đến đây để lấy bảo bối trấn giữ tông môn của các ngươi.” Vân Yến nói thẳng ra, không chút ngần ngại.