Thu phu nhân và Thu lão gia bĩu môi, con gái cưng của hai bọn họ nuôi từ nhỏ đến bây giờ, không lẽ phải cho con sói này ăn hết sao.
Thật là vừa buồn vừa vui, hai ông bà vốn không đồng ý cho Thu Lạc và Nhãn Hà quen nhau, bởi vì Nhãn Hà là ông trùm hắc đạo, như vậy thì cuộc sống của Thu Lạc sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng biết sao được, ngăn cản cả trăm lần cũng không được, Nhãn Hà đường đường là một người quyền thế lại quỳ xuống cầu xin, ông bà cũng mềm lòng nên đành ngậm ngùi đưa con gái của mình cho người khác.
“Huhuhu, Tiểu Lạc à, anh hai còn chưa có vợ mà em đã có chồng rồi… Không chịu đâu.” Thu Vĩ mếu máo, nước mắt đầm đìa.
Lam Vong đứng bên cạnh giật khóe miệng, vứt tờ giấy lau mặt cho Thu Vĩ.
“Ôi, người anh em, chỉ có cậu là tốt nhất, huhu…” Thu Vĩ ôm lấy chân của anh ta, tiếp tục khóc lóc.
Nhãn Hà mỉm cười nhìn cô, sau đó lại thành tâm cúi đầu: “Cảm ơn chị đại, nếu như không có chị thì bây giờ em đã không gặp Lạc Lạc rồi.”
“Mua tặng tôi chocolate là được.” Vân Yến phất tay, sau đó lấy từ sau lưng ra một sợi dây chuyền cặp, đưa cho hai người họ: ” Thích thì lấy, không thích cũng phải lấy. “
Cô bé rưng rưng nước mắt, lúc trước cô bé định cả đời không lấy chồng để mãi bên cạnh cô cơ, không ngờ sau này quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cô bé rơi vào lưới tình. Nếu cô bé cưới chồng rồi ai sẽ chăm sóc cho cô đây.
“Cái này…” giá trị quá lớn, Nhãn Hà mím môi khó xử nhìn cô, hai sợi dây chuyền làm từ ruby tình yêu, loại ruby tinh khiết nhất, giá gấp năm sáu lần chiếc nhẫn cầu hôn của hắn.
Vân Yến mỉm cười, cầu hôn xong chưa, cô muốn đi về ân ái chocolate.
Hệ thống: “…” Biết ngay là cô không quan tâm thứ gì ngoài chocolate mà.
“Ha hả.”
Đám cưới của Thu Lạc và Nhãn Hà diễn ra dưới sự góp mặt của đông đảo ông lớn, bà lớn trên đất nước và cả ở nước ngoài khiến ai ai cũng nể phục.
Lam Vong đứng ở phía xa, trong lòng có chút xôn xao, liệu khi mà anh ta cầu hôn cô thì cô có đồng ý không?
_______________
Hai năm sau.
Mười bông hoa của cô đã sớm vang danh khắp nước, một số bông hoa đã sớm nổi tiếng ở nước ngoài, còn cô đoạt giải liên tục, trở thành người mà ai ai cũng biết đến.
Hinh Niên đứng trên sân khấu, cả người nhễ nhại mồ hôi, áo sơ mi trắng vì ướt mà ôm vào cơ thể để lộ những sáu múi cùng cơ thể non nớt của thiếu niên.
“Aaaaa Tiểu Niên!”
“Chồng ơi ~ Anh hát hay quá.”
“Thêm một bài nữa đi Tiểu Niên aaaaaa.”
“Tiểu Niên ơi~ Thêm một bài nữa đi nha.”
Hinh Niên thở dốc, tay lau đi mồ hôi trên trán, cậu cười tươi, đưa micro lại gần, giọng nói ấm áp vang lên: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, Hinh Niên tôi rất xúc động, và cực kì hạnh phúc khi bài hát của chính mình được mọi người lắng nghe.”
Nói được giữa chừng, nước mắt của cậu đã ứa ra, các fan lập tức an ủi.
“Niên Niên, cậu luôn có fan bên cạnh mà đừng khóc.”
“Niên Niên à, đừng khóc mà, em sẽ khóc theo mất.”
“Tiểu Niên phấn chấn lên, cậu đang ở sân khấu đó, còn phải hát thêm một bài nữa.”
Các fan cũng đỏ mắt mà an ủi, bọn họ tất nhiên biết Hinh Niên muốn tỏa sáng rực rỡ như bây giờ đã phải trải qua rất nhiều khó khăn cùng gian nan.
“Tôi cảm thấy mình rất may mắn khi gặp được người đó, người đã tìm thấy tôi khi tôi còn ở quán cà phê nhỏ ấy. Bài hát tiếp theo chính là lời cảm ơn đối với người ấy, cũng chính là Triêu tổng.”
“Lời cảm ơn từ tận trái tim.”
Hinh Niên nhìn phía trên khán đài ở phòng Vip, có một bóng dáng cô gái đang ăn chocolate.
Vân Yến nhướng mày, không ngờ bông hoa thứ mười lại là bông hoa nở rộ nhất, năm nay danh hiệu Thiên đế có thể sẽ thuộc về cậu ta.