“Triêu Nhan… Là mày làm đúng không! Con đi*m này, mày ghen tị với tao chứ gì? HAHAHA. ” Tiếng cười điên cuồng của Nhạc Thư vang khắp sảnh.
Nhạc Thư chạy xuống chỗ cô ngồi, không biết lấy từ đâu ra một con dao cắt hoa quả rồi dùng hết sức mình để đâm vào bụng cô.
Vân Yến không hài lòng mà chậc một tiếng, hắc hóa cũng phải xinh đẹp chứ, sớm biết nữ chính hắc hóa xấu như thế này thì cô đã không đụng tay đụng chân làm gì.
Cô bắt lấy cánh tay cầm dao của Nhạc Thư, quật ngã cả người cô ta xuống mặt đất, sau đó vứt cây dao ra xa.
“Hiện trường đang rất hỗn loạn nên chị sẽ nói cho Nhạc đàn em biết nha? Chị là người phát tán clip của Nhạc đàn em đó. Bất ngờ không? Kinh hỉ không?”
“Tại sao? Tại sao mày lại làm như thế? Con đ* này, có phải mày ghen tị vì tao có Tư Vũ không?” Nhạc Thư ra sức mắng chửi cô.
” Thế tại sao Nhạc đàn em lại cho người phong sát chị chỉ vì một câu mắng? Nhạc đàn em không chịu học kịch bản làm ảnh hưởng đến cả đoàn quay, chị mắng là vì muốn tốt cho Nhạc đàn em. Mà Nhạc đàn em lại không biết điều như vậy đó. ” Cô nhếch môi, ngón tay khẽ ấn vào mi tâm của cô ta.
Nhạc Thư lập tức cứng họng, mi tâm đột nhiên đau dữ dội. Cả người cô ta run rẩy một đoàn rồi ngất đi.
“Phù, tốn sức quá.” Cô ngồi im một chỗ, yên tĩnh làm một mỹ nhân xinh đẹp ăn chocolate.
Đến khi mọi người bình tĩnh trở lại đã là hai tiếng sau, không ai tìm ra được kẻ đã đăng tải mấy clip đó, Nhạc Thư được Cố Tư Vũ đưa đi.
Danh tiếng của những người bị lộ clip trở nên xấu hơn cả thùng rác, nhưng vẫn còn tồn tại trong giới giải trí được.
Cảnh Mộ Hàn vì không chịu nổi đả kích mà đi đến một quán bar, ăn chơi sa đọa, không hiểu kiểu gì mà lại dính vào chất cấm, tạm thời rút ra khỏi giới giải trí.
Ngay trong đêm đó, công ty Thiên Vũ đã bị rớt giá trầm trọng, tài sản của Cố Tư Vũ dần dần vơi đi.
Và cô ngày ngày làm việc chăm chỉ để giúp mười bông hoa mau chóng lớn lên, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Danh tiếng của Vân Yến cũng ngày một lớn dần, nhất là trong giới giải trí.
Trong quán cà phê thanh lịch, đơn giản ở góc phố là hai bóng người đang trò chuyện.
“Không ngờ cô là người đứng sau mọi chuyện.” Người đàn ông bần hàn, ăn mặc không chỉnh chu trước mặt cô chính là Cố Tư Vũ, nam chính ( ngày xưa) bá đạo, lạnh lùng đây.
“Không ngờ Cố tổng lại thảm như thế này.” Cô che miệng mỉm cười.
“Nhờ công của cô.” Ánh mắt của Cố Tư Vũ hiện ra vài tia sát ý.
“Không cần cảm ơn nha.”
Cố Tư Vũ nghe thấy câu này, trong lòng tức đến hộc máu.
Vân Yến ngắm nghía cả người hắn, sau đó như bừng tỉnh điều gì đó liền hỏi: “Anh giết Nhạc Thư rồi?”
“Và bây giờ là cả mày!” Cố Tư Vũ đột ngột rút súng ra từ sau lưng, nhắm ngay đầu cô mà bắn.
Bàn tay mảnh mai của cô nắm lấy tay hắn, trực tiếp bẻ gãy, tạo nên tiếng động cực kỳ đã tai, viên đạn vì bị bắn lệch mà bắn vào trong kính, khiến cả quán la hét chạy đi.
“Á… Thả tao ra.” Hai mắt Cố Tư Vũ đỏ âu, con ả này mạnh quá, tay hắn sắp gãy rồi.
“Tao khuyên mày thả tao ra.”
“Triêu Nhan, nếu như mày đụng vào tao thì gia tộc của tao sẽ tìm đến mày.”
“Ồn ào quá. Mày nghĩ Cố gia của mày sẽ cứu mày mà đắc tội với Nhãn Hà sao?” Cô bẻ cả tay còn lại của hắn, sau đó nhét giấy ăn vào miệng hắn.
Lam Vọng vì trong lòng có dự cảm không lành nên chạy đến tìm cô. Có lẽ một ngày nào đó, anh ta sẽ trở thành anh hùng cứu mỹ nhân nhưng không phải bây giờ.
“Nhìn gì? Báo cảnh sát đi.” Vân Yến hất cằm nhìn Lam Vong, tay cột chặt tay chân của Cố Tư Vũ lại
Anh ta gật đầu, sau đó gọi cho cảnh sát. Trong lòng thở dài, người mình thích thật là mạnh bạo, làm sao để có được cô ấy đây?
Hệ thống: “…” Trả lời: Ngủ đi rồi mơ, hôm qua ký chủ mới đăng ký kết hôn với chocolate rồi.