“Được nha.” Cô cười khẽ, thật là một trợ lý tốt.
“Con mèo kêu meo meo, con chó sủa gâu gâu, còn em thì yêu anh ~~~” Tiếng nhạc chuông điện thoại của cô vang lên.
Thu Vĩ ở đằng trước và Thu Lạc ở đằng sau tò mò nhìn về phía cô, ai lại có số điện thoại của Triêu ảnh hậu ngoài hai người họ.
“Alo?”
“Chị đại, em cũng đến buổi trao giải đó… Thu Lạc có đến không?”
Vân Yến nhìn sang bên cạnh mình, Nhãn Hà thích cô bé sao… Mối tình này khá trắc trở nha.
“Có… nhưng đến cùng với anh trai.” Cô tốt bụng bổ sung thêm.
Nhãn Hà tươi cười, thế càng tốt, sẵn tiện ra mắt anh vợ vậy. Nhãn Hà cảm ơn cô sau đó cúp máy.
“La la la ~ Tại sao con người lại yêu nhau… La la la ~ Tại sao em lại yêu anh…” Tiếng chuông lại lần nữa reo lên, Vân Yến khẽ nhíu mày.
“Alo?”
“… Triêu Nhan, tôi nghe nói cô chưa có ai nhảy cùng vào đêm vũ hội tối nay.” Lam Vong mặt dày hỏi.
“Vũ hội gì?” Cô nhàn nhạt hỏi.
“Kết thúc buổi trao giải sẽ có vũ hội, cô có muốn khiêu vũ cùng tôi không?”
“Ký chủ, mau đồng ý đi!” 000 liên tục nhắc lại.
Vân Yến cười một cái: “Tôi không thích khiêu vũ, anh tìm người khác đi.” Sau đó cô mạnh bạo cúp máy.
“…” Cô là đang đối đầu với nó!!! Tức quá, quá tức, rất tức… Nhưng lại không làm được gì!
Thu Vĩ nhìn hai cô gái phía sau, lịch lãm ra ngoài mở cửa: “Hai quý cô, đã đến nơi rồi.”
Cô nhìn con đường thảm đỏ đầy rẫy nhà báo, phóng viên dẫn vào cửa kia, có chút chán nản, xa như thế đi khi nào mới đến.
“Chị Nhan, em và anh hai sẽ vào bằng cửa khác, chị đi một mình phải cẩn thận đó, nếu như có ai dám đụng vào chị thì cứ la một cái.” Thu Lạc dặn dò, miệng nhỏ hơi chu.
“Được.” Cô tùy ý đáp lại.
Vân Yến kiêu sa đi trên thảm đó, một thân quý phái bước đi, ánh mắt lãnh đạm.
Phía sau là Nhạc Thư cùng Cảnh Mộ Hàn, một đôi trai tài gái sắc, trông xứng đôi cực kỳ.
“Triêu ảnh hậu kìa…”
“Là Triêu ảnh hậu, mau cầm máy ảnh lên…”
“Nhan Nhan ơi ~ Chúng em luôn ủng hộ chị!”
Tiếng ‘lách tách’ của máy chụp ảnh vang lên, ánh đèn tập thể chiếu vào bóng hình đỏ rực ấy. Cô nhìn đoàn fan của mình, vẫy tay chào, sau đó còn nặn ra một nụ cười thân thiện hết mức.
Các tay phóng viên ngay lập tức chụp lại loạt ảnh cô chào fan, ai ai cũng không khỏi suýt xoa, Triêu ảnh hậu thật sự rất xinh đẹp nha.
“Triêu Nhan mau cút ra khỏi giới giải trí đi!”
“Cút đi, cút đi…”
Một rổ trứng gà được ném về phía cô, Vân Yến nhanh chân lùi về phía sau, cuối cùng trứng rơi hết vào người các diễn viên khác.
Thiên Vũ sắp sụp đổ đến nơi mà nam chính vẫn còn có thời gian để mua chuộc bọn người này à, thật là cưng chiều nữ chính quá đà.
Sau đó bọn người đó được nước làm đến, lấy bột màu ném vào người cô, tiếp tục mắng chửi.
Bỗng nhiên một đống bom màu từ đâu bay đến vào thẳng mặt bọn họ, mỗi người một màu, khuôn mặt ai cũng đặc sắc đến đáng sợ.
Bọn họ ú ớ tức giận, rồi bị bảo vệ dẫn đi hết, cuộc ồn ào kết thúc, hai diễn viên chịu thiệt thòi phải đi thay đồ.
“Triêu ảnh hậu, cô phóng rất chuẩn.” Quy Thần đứng đằng sau khen ngợi.
“Quá khen.” Vân Yến vứt trái bom màu còn lại trên tay mình xuống đất, sau đó hiên ngang đi tiếp.
Mọi người: “…” Quả bóng trên tay Triêu ảnh hậu có chút quen mắt.
Quy Thần tiếp tục theo cô, luôn trưng bộ mặt cục băng di động: “Triêu ảnh hậu, cô có định khiêu vũ với ai không?”
“Có…”
“Ai vậy?” Hắn hơi bất ngờ, có người mời cô trước hắn sao?
“…mới là lạ, tôi không thích khiêu vũ, đừng mời tôi.” Cô cao ngạo hất cằm, lông mày hơi giãn ra.
“Được.” Thần mặt gỗ gật đầu, vậy hắn sẽ ở cùng cô suốt buổi trao giải.