Từ Tiểu Thuần run rẩy, nhìn Nam Cung Dung Vương, Dung Vương ca ca chưa bao giờ mạnh bạo mà đẩy cô ta ra như vậy.
“Tại sao? Dung Vương ca ca, muội đau…” Đôi mắt Từ Tiểu Thuần ngấn lệ, nước mắt chảy ra, cái mũi hơi đỏ lên.
Nam Cung Dung Vương lạnh lùng kéo hoàng hậu vào lòng, chán ghét nhìn Từ Tiểu Thuần.
“Cho người vả miệng nàng ta một trăm cái cùng năm mươi roi.” Nam Cung Dung Vương dịu dàng đưa hoàng hậu vào trong thượng thư phòng, để lại Từ Tiểu Thuần đang há hốc mồm.
“Ta… ta… không được kéo ta đi như vậy.” Bị các thái giám kéo đi, cô ta liên tục khóc lóc, vùng vẫy liên tục.
Trong đôi mắt của Từ Tiểu Thuần có vài tia oán hận, cô ta hận Nam Cung Dung Vương vì dám cho người đánh cô ta.
Nam nhân này lúc trước ngọt ngào với cô ta, bây giờ lại vô tình như thế.
A quả nhiên là nam nhân….
“Hoàng thượng…” Hoàng hậu đỏ mặt, không dám nhìn hắn.
“Giai Nhi, gọi là Dung Vương ca, bây giờ không có ai ở đây ngoài hai chúng ta cả.” Nam Cung Dung Vương vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của nàng, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Mạt Giai Nhi bị hắn kéo lên người, một tay hắn ôm eo nàng, một tay lại vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Dung Vương ca…” Mạt Giai Nhi ấp úng cả ngày mới thốt ra được ba chữ.
“Không ngờ nàng cũng thật đáng yêu đó.”
Nam Cung Dung Vương phì cười, bình thường hắn chỉ thấy sự hiền thục và trang nhã của nàng, chưa bao giờ thấy bộ mặt xấu hổ này.
“Nhưng không phải chỉ có một mình Từ tiểu thư mới được gọi tên của ngài sao…”
Hắn yên lặng nghe nàng nói, giọng của nàng có chút uất ức cùng hờn ghen, khiến trái tim hắn mềm nhũn.
“Ngoan, lúc ấy là ta bị bỏ bùa mê thuốc lú nên mới vậy.” Nam Cung Dung Vương bóp mũi nhỏ của nàng, còn hôn má nàng.
“Dung Vương ca, đáng ghét…” Mạt Giai Nhi đánh yêu vài phát vào ngực hắn, ngại ngùng nói.
“Tối nay ta sẽ đến tẩm điện của nàng.” Nam Cung Dung Vương thì thầm vào tai nàng.
Vân Yến – người bị ngốn một đống cẩu lương vì lỡ nhảy lên mái của thượng thư phòng đang ngồi nhìn trời.
“Hệ thống, bình thường tên này cũng ngọt ngào với Mạt Giai Nhi như thế hả?” Cô giật khóe miệng.
“Hôm nay là ngoại lệ, đế vương mà, tâm trạng lúc nắng lúc mưa.” 000 giải thích.
“Tịch Y công chúa, nàng ngồi ở đây làm gì?” Nhuận Ngọc không biết từ đâu xuất hiện mà vỗ vai cô, hiếu kỳ hỏi.
“Ngắm sao.” Vân Yến trả lời rất nhanh, không hề lắp bắp.
“Chiều mà cũng có sao hả?” Nhuận Ngọc tay chống cằm mỉm cười nhìn cô.
“Ngươi đến đây làm gì? Tính ám sát hoàng thượng hả?”
“Không, ta nhớ nàng nên đến, mà việc nàng nói cũng không tồi đâu.” Nhuận Ngọc nheo nheo mắt suy nghĩ.
Vân Yến gật gù, rồi đột ngột đứng lên la to: “Có thích khách, mau bảo vệ hoàng thượng.” Sau đó liền chạy trốn để hắn một thân đen như quạ ngơ ngác ngồi.
Một đội cấm vệ quân cùng người của Nam Cung Dung Vương chạy đến bao vây Nhuận Ngọc, một số người liền vận khinh công nhảy lên mái để tấn công hắn.
Nhuận Ngọc: “…”
Võ công của Nhuận Ngọc cũng thuộc dạng cao thủ nhưng để giải quyết đống này có chút phiền toái.
Khi chạy trốn được thì cả thân Nhuận Ngọc đã toàn vết thương, hắn gượng cười mở mặt nạ ra, hôm sau gặp cô nhất định sẽ ăn đậu hủ của cô!
_________
Tiểu kịch trường.
Vân Yến: Để xem ngươi có gan ăn đậu hủ của ta không?
Nhuận Ngọc:….
Tác giả: Cố lên! Cố lên.
Tên tóc đỏ bí ẩn: Bà nó, ai dám ăn đậu hủ của nàng, ta lập tức khiến tên đó không thể siêu sinh!
Nhuận Ngọc: Chờ đến khi thân phận của ta được hé lộ, chúng ta liền đánh nhau đi! Hừ.