“Sao các anh không gửi cho tôi những bức ảnh này.” Cầm điện thoại lên chụp chụp mấy tấm, Elan hận không thể lập tức gỡ lớp tường này ra mà bê về Viện nghiên cứu để tìm hiểu…
Ôi trời, ông ta sướng điên lên mất.
Máu đam mê khảo cổ học đang không ngừng phun tào trong cơ thể ông ta…
Feyrld chiếu ánh sáng đèn pin rọi lên mặt tường. Bàn tay to đụng vào các nét hoa văn tinh tế. Sâu trong đáy mắt màu hổ phách, có gì đó quá thật khó để diễn tả. Nỗi bồi hồi nhớ nhung dần dần bào mòn trái tim vốn đã khô cằn của anh…
Bé con của ta, ta đến đón nàng về đây…
“Sao tự dưng nhiệt độ lại thấp thế?” Chú công nhân vì mặc áo cộc mỏng manh, nên chú ta là người cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của nhiệt độ dưới hầm nhất. Không khí giữa bốn người bỗng chốc trở nên im ắng lạ thường. Một lúc sau, quý ngài chuyên gia khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ càng vào sâu thì nhiệt độ giảm dần?”
Không đúng!
Trước đây bọn họ vào đâu có thế này chứ.
Thậm chí, khi đó số lượng người còn nhiều hơn cơ…
Không chỉ quý ngài chuyên gia, ông chú công nhân cũng rất nhanh phát hiện ra điều bất thường này. Quay gót chân về hướng ngược lại, chú ta nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ chúng ta cần ra ngoài đã.”
Ở đây, dường như có vật gì đó đang nhìn bọn họ chằm chằm…
Thật hoang mang quá đi!
Quý ngài chuyên gia chỉ đứng vững như chì, không phun thêm câu nào cả. Thân hình gầy gò, run rẩy giữa khí lạnh… Nhưng Elan thì rất không tình nguyện, ông ta còn đang mải chìm đắm trong cơn đê mê khó thoát dời: ” Sao đi ra sớm thế?”
“Tôi chỉ cảm thấy trong đây không ổn thôi.”
Giáo sư Elan đang định há mồm phun ra vài câu phản đối. Chỉ là câu chữ chưa kịp nói, mặt đất bỗng rung chuyển mãnh liệt. Thanh âm đổ nát của gạch đá đập vào tai, hai mặt tường dần dần trở nên vụn vỡ. Bao mảnh đá nhỏ từ trên trần hầm rớt xuống…
Mọi việc diễn ra quá nhanh. Từ những viên đá nhỏ cho đến hàng đống cục gạch to đùng đè lên người bọn họ. Trước khi tiếp nhận sự nghênh đón của Thần Chết, mắt kính Elan đã hoàn toàn tan tành. Ông ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người cao lớn qua khe hở của núi đá…
Nội tâm âm thầm kinh hoàng…
Feyrld tiên sinh…
Ngài ấy tại sao lại…
…
Tịnh Hề chỉ cảm thấy thật cmn khó chịu.
Thân thể nàng như bị đóng đinh vậy, cho dù trong tiềm thức có cố giãy dụa thế nào đi nữa. Song tay chân lại không thể cử động được…
Nóng bức cùng khó thở cùng đè ép lên cơ thể. Xúc cảm bức bối như vậy, khiến Tịnh Hề ngứa ngáy cả người. Cổ họng khô khốc đến phát điên rồi…Giờ nàng hận không thể ngồi dậy nốc một lu nước siêu to, khổng lồ cho thoả thích cơn khát…
______________________________________
****Có ai đoán được hướng đi của cốt truyện chưa :333**?
**Nói cho tui biết coi****!