Chàng ta ngủ ngon rồi…
Bị nhốt trong căn phòng này lâu ngày, Tịnh Hề sớm đã thuộc lòng bố cục của nó…
Nàng rón ra rón rén kéo bàn tay to đang ôm chặt eo mình. Âm thầm lăn ra khỏi lòng Feyrld…
Suỵt, nhẹ thôi nào.
Vươn tay lần mò dưới gối, Tịnh Hề móc ra ba viên sỏi đá mà nàng đã lén cất đi từ trước. Thu mình trong góc phòng, bắt đầu thiết lập trận truyền tống…
Vẽ phù trận…
Xếp đá bằng…
Cắt máu làm vật dẫn…
Máu à…
Lấy máu thế nào giờ?
Tịnh Hề trầm ngâm một lúc. Nhăn nhó mặt mày, nàng đưa ngón trỏ vào miệng, nín đau mà cắn mạnh một cái…Đau thì đau đấy.
Nhưng máu thì một giọt cũng không chảy.
A a a! Sắp xửa lật xe mất rồi!
Cắn thêm lần nữa nào…
Rờ rờ ngón tay đến vùng da hằn hằn vết dấu răng. Tịnh Hề xém tí thì văng mồm mà chửi tục. Tay đã nát bươm, cơ mà máu đâu chẳng thấy…
Hu hu hu, da tay của ta dày đến mức này ư?
Mọi thứ đã chuẩn bị hết, quần đã tụt xuống đầu gối, hổng lẽ giờ phải quay đầu sao?
Mải miên man suy nghĩ quá, bỗng dưng giọng nói khàn khàn trầm trầm của người đàn ông sau lưng vang lên, doạ cho Tịnh Hề giật nảy mình: “Bé con, nàng ngồi đó làm gì vậy?”
…
Vốn là đang chìm sâu trong mộng với sự thoả mãn khi được ôm thân thể mềm mềm của bé con đi ngủ. Song cảm giác rỗng tuếch, lành lạnh giữa chừng đã khiến Feyrld tỉnh giấc…
Cạnh chàng, đâu còn bóng hình nàng ấy…
Đâu rồi? Người bay đâu rồi?
Chàng biết rõ một điều, cứ khi đêm về là mắt của Tịnh Hề sẽ không được tốt. Tuy bé con che che giấu giấu, song làm sao có thể qua khỏi mắt chàng chứ?
Chàng cũng không tiện vạch trần nàng ấy. Mấy lần lén đưa người đi lang y khám, thân thể thể vẫn bình thường mà.
Đảo mắt mấy vòng khắp phòng, chớp chớp vài cái để cho thích nghi với bóng đêm, Feyrld mới nhìn thấy được bóng dáng nhỏ nhắn đang nép mình bên góc tường run rẩy…
Thiệt là, thời tiết lúc này lạnh thế! Ai bảo nàng ấy tự ý dời giường nằm đó cơ? Chàng không nhịn nổi mà khó hiểu, nhấc chân trần đi trên sàn, cất giọng hỏi: “Bé con, nàng ngồi đó làm gì vậy?”
Feyrld kéo tay Tịnh Hề lên, định luồn qua hai chân để bế người dậy. Thiếu nữ kinh hô hãi hùng, tưởng rằng bé con đang sợ. Chàng vỗ lưng dỗ dành nàng: “Không sao, không sao đâu. Có ta ở đây rồi.”
Tịnh Hề:”…” Có ông nội ngươi!
Ôi thiên ơi địa hỡi, con muốn quay về Ai Cập quá đi thôi.
Tịnh Hề cố sức đẩy lồng ngực vạm vỡ kia ra. Nhưng người đàn ông này ôm quá chặt, như thể muốn giam cầm nàng vĩnh viễn vậy. Bị mù nên Tịnh Hề không có biết gì hết, nhưng Feyrld thì khác…
Đây có lẽ là thời khắc mà chàng hận Tịnh Hề nhất…
Ngươi có hiểu, cảm giác người ngươi ôm vào lòng, hưởng thụ sự mềm mại, hương thơm ngọt của người đó. Niềm hạnh phúc lạ kì ào ạt….Trong phút chốc đều hoá thành hư không không?
Chàng lúc này, chỉ muốn hủy diệt thế giới…
Feyrld đứng vững vàng giữa bóng đêm. Hai tay vẫn giơ ngang ngực, sự ấm áp mê hồn vẫn còn thoang thoảng nơi đầu mũi. Hơi thở quanh thân chàng ta càng ngày càng trầm, tối tăm vô cùng. Hạ tay xuống, siết chặt lại…Bên bắp tay nổi lên những đường gân xanh rợn người. Feyrld cong môi cười đầy điên cuồng, con mắt ngập máu tươi nhìn vào nền đất…Phù pháp trận màu đỏ dần dà mất đi màu sắc, cuối cùng trở nên nhạt nhoà. Người đàn ông híp hai mắt, giơ chân dẫm mạnh lên đó, phù trận bị phá hủy trong nháy mắt. Đá sỏi bị hất văng ra xa. Tùy tiện khoác cái áo mỏng, Feyrld bước chân ra khỏi phòng…
Đi nào, quay lại Hạ Ai Cập…
Bắt tiểu tù binh đã chạy trốn của chàng về…