Người anh em à, anh đi càng xa, đi càng lâu về mới tốt.
Nội tâm phun phun tào tào hơn trăm lần. Song, cô vẫn không được nói thẳng ra ý nghĩ trong đầu, cố tỏ ra buồn bã, dẩu môi: “Nhưng nếu anh sang bên đó học, sẽ được đào tạo chuyên sâu hơn, bằng cấp cũng cao hơn nữa. Về sau, anh sẽ kiếm được nhiều tiền.”
[…] Kí chủ, câu cuối mới là tâm điểm của cô, đúng không?Lạc Cẩm Tu bóp bóp má cô, cười cười: “Em nghĩ anh còn thiếu tiền sao?”
Mỗi bữa ăn anh mua cho cô, bằng cả nửa tháng lương của người thường đấy biết không?
Nhớ lại hồi nhỏ, toàn là tiểu thiên sứ bao anh đi ăn.
Còn bây giờ, có thể coi là anh nuôi em ấy đi.
Hi hi hi, thật vui.
Tịnh Hề:”…” Quả thật anh ta rất nhiều tiền.
Nhưng vẫn nên đi du học chứ.
“Thế anh không định đi à?”
“Không, anh không đi.” Lạc Cẩm Tu kiên quyết trả lời, anh lùi người lại, tiếp tục cúi đầu làm bài tập: “Đợi anh xong việc đã, rồi mình đi ra ngoài chơi.”
Tịnh Hề nhìn một đống dãy số, đồ thị hình vẽ các kiểu mà anh vẽ ra vở, ngao ngán thở dài, lấy máy tính bảng ra chơi vậy.
Trong mấy năm này, các nhiệm vụ nhánh đã gần như hoàn thành hết rồi.
Nhiệm vụ ở thế giới này khá là dễ. Các vị khách hàng được chọn đều là người có số phận ok, con nhà có tiền hoặc khá giả. Chỉ là đang trên đường phát triển sự nghiệp thì đột nhiên ngỏm, kết thúc một đời oanh liệt.
Thế nên mới cần sự cứu vớt từ Tịnh Hề.
Ngăn cản cái chết của họ…
Suy ra, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lạc Cẩm Tu không có đi du học, nhưng anh ta sẽ học ở thành phố khác. Lúc khi mà nhận được thông báo của cậu chuột, Tịnh Hề vui đến mức nhảy cẫng cả lên.
Vậy là ta được thoát khỏi cảnh bị hôn hôn mỗi ngày rồi.
Yeeeee!!!
[ Kí chủ, không ai mua cơm cho ngài ăn nữa đâu.] Chuột nhỏ rầu ra rầu rĩ…Hic hic hic, ăn cơm ngon quen rồi, không thể trở về cuộc sống mì tôm như xưa nữa.
Tịnh Hề không thèm quan tâm đến nó. Cơm hộp mà Lạc Cẩm Tu mua về, hầu hết là chui vào bụng chuột béo.
Chẳng biết dạ dày nó làm bằng gì nữa.
Trông cái bụng bé bé thế mà nuốt lắm bỏ bố!
“Chú bây giờ bảo cháu đến trường chú dạy sao?” Tịnh Hề ghé điện thoại gần tai, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ…
Tuyết đang rơi…
Lại một mùa đông nữa tới rồi…
Thời gian trôi nhanh thật…
Nốt năm nay thôi, là Lạc Cẩm Tu sẽ đi sang thành phố khác ở.
Vẫn không ngừng sung sướng.
“Nhóc con, tuyết ngoài trời lạnh, mặc đủ áo ấm vào. Cháu đừng có tùy tiện sải cánh bay đó. Bắt xe đến trường chú đi.”
Tịnh Hề cảm thấy kì quái. Trời lạnh thế này, có điên mới dùng cánh bay: “Chú cần gì nhắc chuyện này. Cháu không dám bay trong trời mưa tuyết đâu.”
“Thế thì tốt…” Giọng điệu giám hộ tiên sinh trở nên nghiêm túc: “Đi đường cẩn thận vào. Nếu có gì khiến cháu sợ hãi thì nhanh chân chạy đi.”
Tịnh Hề:”…” Cái quỷ gì vậy?
Trên đời này cũng có thứ khiến bổn bảo bảo sợ hãi sao.
[ Có nha, kí chủ.] Chuột nhỏ đang nhai xúc xích chen vô một câu: [ Ngài sợ ma.]Nó chắc chắn luôn.
Kí chủ đến cả chết cũng không sợ, nhưng lại sợ ma.