– Thiện tai thiên tai, tại hạ không thấy gì hết – Trác Vỹ nói rồi đi ra chỗ khác.
– Ôi sao tôi không thấy đường vậy? Trác Vỹ chờ tớ với, tớ không thấy gì cả – Trương Thiệu Ngôn thì giả mù.
Những người khác thì đánh trống lãng đi sang chỗ khác, cô phì cười Thẩm Hoắc Nam nhìn ra hướng khác nói:
– Em mau ngồi xuống đi, mọi người đang nhìn chúng ta –
” Lý Tiểu Sở em không biết xấu hổ hay sao “
Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, rồi quay sang hỏi:
– Anh ngại? –
– Làm…làm gì có – anh trả lời.
– Được rồi em không phá anh nữa, anh mau ăn bánh đi để còn kịp thời gian vào sân – cô cười nói.
Nhìn anh ăn mà mồ hôi không ngừng đổ, cũng đúng thời tiết nóng bức thế này có là thần tiên cũng đổ mồ hơi cơ mà.
Cô mở balo lấy khăn giấy và chiếc quạt nhỏ ra, lau mồ hôi cho anh rồi bật quạt cho anh mát.
– Đội phó cậu có nóng… –
– A…haha…chúng tôi làm phiền rồi –
Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn đem khăn lau mồ hôi cho anh, nhưng nhìn thấy cảnh này hai người lại vội đi ngược trở lại.
– Balo của em là không gian bốn chiều sao? – anh hỏi.
– Sao ạ? – cô ngạc nhiên.
– Như túi của Doraemon ấy – anh trả lời.
– Không phải, em chỉ đem những thứ cần thiết thôi – cô cười.
– Dù sao cũng cảm ơn em – anh nói.
Cô ngại ngùng lắc đầu: ” em đã nhắm anh làm chồng của em rồi, em chăm sóc anh là điều đương nhiên mà “
Tại một nơi khác, Nam Phong không khỏi tức giận hắn cùng Trịnh Vũ và Tiêu Gia Hạo nhìn thấy những hành động cô đã làm cho Thẩm Hoắc Nam.
– Chúng ta hãm hại hắn chỉ còn khiến hắn có được tình yêu của Tiểu Sở – Tiêu Gia Hạo nói.
– Tiểu Sở thật sự rất yêu hắn ta – Trịnh Vũ lên tiếng.
– Tôi sẽ không để yên cho hắn, người con gái tôi đang hứng thú không ai được phép tranh giành – Nam Phong nắm tay thành quyền.
___________________
Lý Tiểu Sở vô cùng lo lắng cho Thẩm Hoắc Nam anh cùng Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn đi vào nhà vệ sinh nhưng vẫn chưa thấy trở ra.
Đồng đội của anh cũng rất lo lắng hiệp hai sắp bắt đầu mà ba người họ vẫn chưa trở về.
– Bạn gái đội phó, họ không có trong nhà vệ sinh – một nam sinh nói.
– Chuẩn bị người thay thế cho ba người họ, những người khác chia nhau ra tìm – cô trở nên nghiêm nghị.
Mọi người cùng cô chạy khắp nơi tìm ba người bọn họ, lát sau mọi người chạy đến chỗ cô nói:
– Bạn gái đội phó bên kia không có –
– Chỗ tôi cũng không có –
– Chỗ tôi cũng vậy –
– Bọn họ có thể ở đâu chứ? – cô lo lắng.
– Trận đấu đã bắt đầu rồi, họ vẫn chưa trở lại nữa – một bạn nam nói với cô.
Ngay lúc này trong đầu cô chợt nghĩ đến Nam Phong hắn đã cố ý làm anh bị thương, cô nghĩ cô biết hắn đang ở đâu.
– Lên sân thượng –
” Nam Phong tốt nhất không phải là anh gây sự với Thẩm Hoắc Nam, nếu không tôi thật sự có thể giết chết anh ” ánh mắt cô hiện lên vẻ căm thù.
Đồng đội anh đi bên cạnh nhìn sắc mặt của cô mà không khỏi run người, cô và đội phó của họ đúng là giống nhau thật!