– Vậy chứ tên anh là gì? – cô bình tĩnh hỏi.
– Em dám quên tên tôi? Không phải trước em kia em còn muốn trèo lên giường tôi sao? Sao bây giờ cả tên tôi em còn không nhớ? –
Lý Tiểu Sở tròn mắt, nếu hắn nói như vậy thì chắc chắn hắn là Nam Phong rồi, nhân vật này là nhân vật khiến cô sợ hãi ngay những chương đầu tiên của tiểu thuyết.
Hắn chính là boss phản diện, hắn cũng yêu Hạ Cẩm Chi, có thể lực lớn, có tổ chức lớn trong thế giới ngầm đầy mưu mô và xảo quyệt. Lý Tiểu Sở muốn lên giường hắn chỉ vì muốn hắn giúp Lý Tiểu Sở trừ khử Hạ Cẩm Chi.
– Nam…Nam Phong – cô nói.
– Cuối cùng em cũng nhớ ra tôi rồi nhỉ? – Nam Phong hỏi.
Hắn đẩy cô vào tường áp sát cô, cô cố vùng vẫy vung tay đánh hắn nhưng chiêu nào cũng bị hắn tóm gọn.
– Chỉ mấy hôm không gặp mà em thay đổi không ít nhỉ? –
– Chuyện em muốn lên giường với tôi, tôi đã suy nghĩ lại rồi, tôi đồng ý –
Nam Phong với ánh mắt đầy nham hiểm, hắn ghì chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, một bên chân cô cũng bị hắn kiềm hãm.
– Khoan đã, tôi đã suy nghĩ lại rồi, tôi không muốn nữa, anh mau thả tôi ra – cô nói.
– Em hối hận? – Nam Phong càng ngày càng gần mặt cô hơn.
– Đúng, tôi không muốn hại Hạ Cẩm Chi nữa mau thả tôi ra – cô nói.
– Không kịp rồi cô bé – Nam Phong nói.
” Chết tiệt! Tên này to con lớn xác không cách nào thoát khỏi hắn được, Thẩm Hoắc Nam anh đến cứu em đi ” cô khóc không ra nước mắt.
” Không được, nụ hôn đầu của mình, sự trong trắng của mình, mình chỉ để cho Thẩm Hoắc Nam lấy, tên sở khanh này tuyệt đối không được “
– Dừng lại, dừng lại một chút – cô lên tiếng.
Hắn nghe cô nói thì cười ranh ma, hỏi:
– Em còn gì muốn nói? –
– Là tôi yêu cầu với anh mà thì phải để tôi phục vụ anh chứ – cô cười gượng trả lời.
– Em muốn chủ động? – Nam Phong nhếch mép hỏi.
Cô giả vờ ngại ngùng gật đầu, phải diễn cho thật nhập tâm hắn mới đồng ý buông cô ra.
Biết cô muốn chủ động Nam Phong buông tay cô ra, tức thì cô nhảy ra ngoài dồn hết sức lực quật ngã hắn bằng một thế của Judo.
Nam Phong đau đớn ngã xuống nền đất cô dùng một chân giẫm lên bụng hắn, Trịnh Vũ, Tiêu Gia Hạo và An Huyệt nhìn thấy được sự việc mà mắt chữ A mồm chữ O.
– Tên sở khanh muốn đụng vào bà cô đây thì phải xem ngươi có đánh thắng ta không đã – cô nói.
Đi đến chỗ ba người kia cô nhanh chóng kéo họ đi cứ đúng đấy mãi cũng trễ học cho xem.
Nam Phong nhìn cô rời đi mà cố gắng gượng dậy, khóe môi nhếch lên:
– Ra tay không hề nhẹ, em càng làm tôi thích em đấy chứ –
Sau đó hắn cũng đứng dậy đi về lớp.
Cô và An Huyệt bước vào lớp ánh mắt của đám nữ sinh như dao găm chĩa thẳng về cô, cô cười khẩy rồi trở về chỗ ngồi.
– Cậu thật là khỏe đấy Tiểu Sở – An Huyệt nói.
– Tớ chắc không có khỏe thế đâu, có thể là do hắn đả kích tớ nên tớ mới bộc phát – cô trả lời.
– Anh ta làm gì cậu? – An Huyệt lo lắng.
– Thì làm những chuyện sở khanh, mà thôi đi nhắc đến tớ lại càng muốn đánh hắn – cô nói.
– Cậu…chưa mất nụ hôn đầu đấy chứ? – An Huyệt hỏi.
– Cậu suy nghĩ lung tung gì vậy, tất nhiên là còn rồi tớ phải để nó cho… –
– Cho Thẩm Hoắc Nam chứ gì, cậu thật sự u mê anh ta quá đấy – An Huyệt chen vào.
– Tớ u mê Thẩm Hoắc Nam cũng giống như cậu u mê anh trai tớ thôi – cô chọc ghẹo.
– Cậu thật là – An Huyệt ngại ngùng.
Hai cô nàng vui đùa một lát thì cũng nghiêm túc vào học.
” Mình phải cảnh giác với tên Nam Phong đó, cùng một chữ Nam mà sao một người lại đáng yêu một người lại đáng ghét không biết nữa “