Nó thực sự lúc này uống quá chén, bởi độ rượu khá mạnh phần vì tửu lượng kém.
Đột nhiên có một số thanh niên hơi rượu nồng nặc nhảy chen vào Lưu Trinh và Lập Tuyên. Lập Tuyên máu men mùi rượu trừng mắt cảnh cáo, nhưng có lẽ mấy tên đó không biết điều cứ cố tình càn quấy. Lưu Trinh và bọn Lâm Tử cảm nhận tình hình không được khả quan nên dừng né sang một bên xem xét.
Tên đó cùng đồng bọn hắn mặt còn hôi sữa mở miệng xằng bậy:
” Thằng kia, dám chống đối đại ca tao à? ” _ Một tên tóc đỏ mặt gầy lớn họng.
” Hừ… bọn ranh con tụi bây miệng còn hôi sữa mà dám mở miệng xưng đại ca mày tao với đàn anh mày hử? ” _ Châu Lập Tuyên nóng máu sỉ nhục bọn chúng.
” Kha… kha…. coi nó dám hỗn với tao kìa tụi bây! Xử đẹp nó cho tao! ” _ Thằng cầm đầu lớn tiếng.
Tức khắc bọn đàn em xông lên tấn công Lập Tuyên, bọn này chỉ giỏi đánh loạn xạ không có tí công phu thực thụ nào cho nên nhanh chóng bị Lập Tuyên hạ nốc ao trong chớp mắt.
Bị cậu đánh cho nằm la liệt chúng nó ấm ức nhưng sức lực không đủ để chống chọi, có thằng nọ thừa lúc cậu ta không chú ý hắn vớ chai rượu nện vào đầu Lập Tuyên, tiếc quá chai rượu ấy đã bị anh ca sĩ Lực Quân tịch thu và thẳng chân đạp cho một phát văng vào gầm bàn rên la đau đớn.
” Dám đánh lén bạn anh hừ… cho chừa! ” _ Lực Quân nhếch mép cười nửa miệng.
Phía Vỹ Tường, Hiểu Tinh mới vào còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra phải tránh né cẩn thận.
Bốp… choảng… thằng đàn em ném ly bay lạc về hướng Mạc Hiểu Tinh.
May mắn thay, Hiểu Tinh không hề hấn gì đã có bà tác giả chân chéo tới chéo lui nhào tới tay chụp được cái ly cách ngoạn mục thần kì chân tuy không vững nhưng thừa sức đá tên đó lộn mấy vòng ngất xỉu.
” Oh My God! Túy Quyền đây ư? Lợi hại lợi hại! “_ Lực Quân chiêm ngưỡng không chớp mắt vỗ tay tán dương.
” Túy Quyền cái đầu cậu! Chó ngáp phải ruồi thì có! ” _ Du Vỹ Tường đánh đầu Lực Quân cười mỉa mai phán.
Quán Bar hỗn loạn các vị khách ráp nhau bỏ chạy, Lưu Trinh bèn gọi cho anh quản lý do Bar mình thuê đến dọn dẹp hiện trường.
Một anh chàng điển trai cao to vận đồ vest đen mắt đeo cặp kính râm gỡ ra gắn vào áo lộ đôi mắt sắc lẻm với ria mép xuất hiện. Trên cổ anh ta xăm trổ hình con hổ hàm răng nhọn hoắt thể hiện đẳng cấp trong giới xã hội đen.
” Oh..! Chào anh Tần Tuấn, lâu quá không gặp! ” _ Lưu Trinh vui vẻ bắt tay anh chàng khiến ai kia trong lòng khó chịu lộ liễu.
Anh chàng tên Tần Tuấn kia cười thân vỗ vai cô:
” Sao? Hôm rày không thấy em ghé chơi? Bọn anh trông lắm đấy! “
” Xin giới thiệu! Các bạn của em, đây là Hiểu Tinh học cùng lớp còn bạn này ( chỉ Lâm Tử) học chung trường thân thiết với tụi em.
À quên, Du Vỹ Tường con ông chủ tập đoàn Du Thành cũng là bạn chung trường, còn hai người này cũng thế chắc anh cũng từng thấy mặt Cổ Lực Quân ca sĩ trẻ. ” _ Lưu Trinh lần lượt giới thiệu.
” À… Lực Quân cậu này anh thấy trên tivi hoài không ngờ lại được gặp ngoài đời. Vinh hạnh thật! “_ Tần Tuấn quan sát từng người.
” Ý chết, em bỏ sót người nữa. Đây là Lập Tuyên quản lý của Lực Quân đồng thời là….. ” Bạn Trai ” em! ” _ Lưu Trinh khoác tay Lập Tuyên tươi tắn giới thiệu làm cậu ta khoái chí hẳn.
” Thôi được, mọi người cứ tự nhiên nha, anh đi gọi mấy thằng đàn em tới dẹp loạn chỗ này, khi khác gặp nhau. ” _ Anh ta phẩy tay bỏ đi làm nhiệm vụ.
Tạm thời bỏ qua vụ này, bọn nó xúm lại quầy pha chế ngồi nhâm nhi rượu.
Nó tò mò hỏi: ” Người hồi nãy có lẽ là dân có địa vị trong giới giang hồ nhỉ? “
” Ừa phải á! Anh ấy là đại ca lừng lẫy một thời nên tiếng tăm khiến bọn xã hội đen khác rất sợ phải nể mười phần đấy. Là anh họ của mình đó! “
Lưu Trinh nói.
” Oh…… thảo nào… bọn ranh nãy thấy anh ta là rụt rè sợ hãi. Lão đại có khác nhỉ? “_ Nó ngạc nhiên.
” Là anh họ em thật hả? ” _ Lập Tuyên vui mừng hỏi kỹ.
” Ờ chính xác! ” _ Lưu Trinh đáp gọn.
Lâm Tử nhíu nhíu dụi mắt nói:” Oi… khuya dữ lắm rồi! Tụi mình nên về ngủ thôi! “
” Ơ sao…. Lưu Trinh, cậu có chị em sinh đôi hả? ” _ Nó nhìn cô nghiên người hỏi.
” Hở? Chị em sinh đôi đâu ra? ” _ Lưu Trinh ngáo ngác nhìn quanh.
” Không phải… đang đứng cạnh cậu sao? Giống y như đúc ấy! ” _ Lâm Tử nói dứt câu xong gục đầu xuống bàn ngủ say mê.
“Hơ hơ hơ… Ôi… Lâm Tử! Có phải mắt cô hoa rồi không? Trước mặt cô chỉ có một Lưu Trinh à, lấy đâu ra Lưu Trinh thứ hai chứ! ” _ Lực Quân cười ngạo nghễ.
” Thôi rồi, chắc cậu ấy thấm rượu òi! Haizzz! Vỹ Tường, anh cùng em chở Lâm Tử về nhé! “_ Hiểu Tinh ra lệnh.
” Cái gì? Phải chở cô ta á? ” _ Cậu ta vuốt mặt ngán ngẩm.
Lần trước bị nó nôn lên thối khắp người phải hi sinh bỏ luôn cái áo mới mua bởi vậy Vỹ Tường cậu ta tởm tới già.
Nay Hiểu Tinh bắt phải đưa nên cậu tuy ngán nhưng vì cô cậu bất lực tuân thủ.
Hiểu Tinh lườm: ” Ý kiến gì nữa? “
” Ưm… không gì cả! Chở thì chở! ” _ Cậu ta thở dài.
Trên đường đưa nó về hai người có thảo luận với nhau vài vấn đề lẻ tẻ.
Hiểu Tinh đôi điều thắc mắc:
” Mà nè, bộ anh có thành kiến gì với Lâm Tử à? Cứ mỗi lần đi chung trông hai người chẳng hòa thuận gì cả? “
Vỹ Tường nhún vai:
” Có thành kiến gì đâu, chẳng qua không hợp tính, quan điểm trái ngược nên hay bất đồng thôi. “
” Ủa, sao tự nhiên em hỏi chuyện này? Hehehe ghen hả? “_ Cậu ta cười gian.
” Anh điên à! Ghen gì chứ? Thắc mắc nên hỏi cho rõ thôi mà. ” _ Hiểu Tinh trề môi.
Sau khi đưa nó về giao cho chú Bình thì Du thiếu gia đưa Hiểu Tinh vào tận trong nhà mới an tâm rẻ bánh xe về nhà thả mình vào phòng tắm thư giãn.
******
_