Hàn Phong cảm thấy như mật ngọt rưới vào tai liền bay hết cơn giận, hướng Mộc Hạ nở nụ cười. Sau đó lại không ngừng mè nheo làm nũng với cậu.
“Hạ Hạ à, tay tôi đau. Chắc do vừa hồi đấm mạnh quá”
“Rồi rồi, ngoan. Tôi thổi cho cậu”
Mộc Hạ dịu dàng nâng tay của Hàn Phong lên đến gần sát miệng nhỏ của mình, sau đó hắn cảm nhận được một cơn gió mát lướt nhẹ qua trên tay. Hắn không đau tay chỉ là giả vờ mà thôi, nhưng sự ân cần và dễ thương này của cậu khiến Hàn Phong cảm thấy hạnh phúc đang lan toả trong người.
Nhưng khi khẽ nghe được tiếng rên nhỏ bị đau của gã kia thì liền lật mặt, hắn không nói gì chỉ trừng mắt nhìn rồi ra chỉ thị bảo gã cút.
Gã sợ chứ nên nhanh chóng co dò mà chạy mất, không gian lại yên tĩnh như ban đầu. Mộc Hạ buông tay Hàn Phong ra sau đó cả hai người quay lại bàn. Chủ quán cũng đem đồ ăn lên, ban nãy ông bận chuẩn bị quá nên không hóng được chuyện ban nãy.
Mộc Hạ và Hàn Phong ngượng ngùng mà nhìn nhau, với tình huống khó xử hiện giờ thì hắn chỉ cần nở một nụ cười tự tin.
“Ban nãy tôi không làm cậu sợ chứ, tôi không phải cố ý đâu”
“À không, tôi nên cảm ơn cậu mới đúng. Cậu đã giải vây cho tôi mà. Cảm ơn nhé, nhìn cậu lúc đó trông rất là ngầu.”
Mộc Hạ nhỏ giọng mà nói, vành tai cậu dường như có chút đỏ. Không biết sao trái tim lại đập nhanh như vậy, có phải Mộc Hạ bị bệnh tim rồi không. Hàn Phong cũng không khác cậu là bao, hắn thật sự cảm thấy bản thân của mình rất lạ mà cũng lạ từ rất lâu rồi.
Nhưng đến giờ mọi thứ mới rõ ràng như vậy, hắn e thẹn liền cười lớn sau đó nói với Mộc Hạ.
“Không cần khách sáo, cậu là người của tôi tất nhiên tôi phải bảo vệ cậu chu toàn rồi “
“Người của tôi?”
“Ý là anh em tri kỷ đó mà, thôi ăn đi rồi chúng ta cùng về. Bây giờ cũng 9 giờ rồi”
Mộc Hạ gật đầu như đã hiểu, Hàn Phong đút cá viên chiên vào miệng cậu. Mộc Hạ cũng vui vẻ mà ăn, thấy vậy Hàn Phong hài lòng nở một nụ cười trìu mến mà nhìn cậu.