“Sao đại ca chưa ngủ?” Khung Dực vén rèm bước vào trong, quả nhiên thấy Khung Tuấn còn ngồi đọc sách trên giường. Phía giường bên kia của Khung Dực, chăn gối cũng đã dọn sẵn, bên trên còn để một lọ thuốc nhỏ.
Khung Tuấn bật cười: “Đệ cũng đâu có đi lâu lắm.”
“Hôm nay vết thương có còn đau không? Bôi thuốc được không, nếu không ta giúp đệ.”
Khung Dực hơi ngẩn ra trong giây lát, sau đó vội bước vào trong, vừa ngồi xuống giường vừa xua tay:
“Không sao đâu đại ca, hơi đau một chút nhưng là nội thương, ngoại thương đã kéo da non rồi.”
“Thật sự không sao chứ?”
“Thật mà. Mấy lọ thuốc thái y kê bây giờ cũng chỉ giúp nhạt vết sẹo thôi, mà đệ cũng đâu phải tiểu cô nương, cần gì lưng trắng mịn, hahaha!”
Thấy Khung Dực pha trò, Khung Tuấn cũng lắc đầu cười rồi quay sang thổi tắt nến.
“Ngủ sớm đi, ngày mai còn lên đường đấy.”
Bóng tối dịu dàng bao phủ, không khí trong lều im ắng dần. Sau vài bận trở mình, Đại vương tử đã bắt đầu thở đều chìm vào giấc ngủ. Nhị vương tử thì nãy giờ vẫn nằm im bất động, khi thấy đại ca ngủ rồi mới lẳng lặng mở mắt, quay đầu sang nhìn qua phía giường bên kia.
Hắn không sợ chịu thêm một trận đòn gậy sắt, hay thậm chí hình phạt cao hơn. Dù gì hắn vẫn là Thống lĩnh Nhạn Quân, nắm giữ hai phần ba binh quyền. Phạm lỗi tày trời cách mấy, hắn tin phụ hoàng và đại ca cũng sẽ không lấy mạng mình. Chưa kể, chỉ cần hắn diệt được Hỏa Xà thì vừa có thể lấy công chuộc tội, vừa đập tan mối họa vong quốc theo lời sấm truyền kia.
Đại Thương cũng không còn lý do kéo binh nam tiến, xâm lược Kinh Lạc.
Hắn không sợ chết, nhưng hắn muốn sống. Còn sống thì mới còn cơ hội gặp lại y.
Thế nhưng, hắn lại sợ làm đại ca đau lòng.
Việc kháng chỉ bất tuân lần trước đã chém một nhát đao chí mạng vào tình huynh đệ bao lâu nay giữa hắn và đại ca. Khi đại ca xuống tay đánh mình, Khung Dực hiểu hắn đau bao nhiêu thì đại ca hắn cũng đau bấy nhiêu.
Lần đó, đại ca đã nói chỉ đánh hắn một lần cuối cùng này thôi.
Nhị vương tử trằn trọc cả một đêm dài, mãi đến khi tờ mờ sáng mới bất tri bất giác mà thiếp đi.
Thế nên sáng hôm sau, ngài… dậy muộn.
Khi Khung Dực thay quần áo xong rồi bước ra ngoài, mặt trời đã lên khá cao. Xung quanh, đoàn quân hậu cần đã làm xong cơm sáng, thậm chí còn đang thu dọn lều trại dần dần. Bên kia khu lửa trại, Khung Tuấn, Ngọc Huyên và Tiểu Huyền đang kiểm tra lại ngựa, chuẩn bị cho buổi đi săn hôm nay.
“Đại ca. Ờm… mọi người ăn sáng xong cả rồi à?” Khung Dực bước đến, hơi lúng túng hỏi.
Đối với Thống lĩnh Nhạn Quân ngày nào cũng thức dậy từ khi trời còn chưa tỏ để ra thao trường luyện binh buổi sáng, việc ngủ tới bảnh mắt mới lò mò dậy quả thực khá khó coi.
Quan trọng hơn cả là, Khung Dực lại lỡ mất cơ hội gặp riêng Ngọc Huyên để bàn bạc việc trốn thoát.
“Đệ dậy rồi à? Sáng nay ta thấy đệ ngủ say quá nên không gọi. Tối qua ngủ không ngon hay sao?”
“Đệ nằm mãi mới ngủ được.” Khung Dực thành thật nói.
Khung Tuấn nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi hỏi nhỏ:
“Sao vậy, vết thương có vấn đề gì sao?”
Ngọc Huyên nãy giờ vẫn biết ý mà đứng hơi cách ra một quãng để cho hai huynh đệ hắn nói chuyện, thế nhưng khi nghe đến hai chữ “vết thương”, y vẫn nhịn không được mà ngẩng lên, lo lắng nhìn Khung Dực.
Khung Dực bắt được ánh mắt của y, cảm thấy trong lòng vừa ngọt vừa xót. Hắn vội trả lời đại ca, lại còn cố tình nói hơi to một chút:
“Không phải, vết thương lành hẳn rồi, đệ không sao đâu mà.”
Khung Tuấn nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, chỉ vỗ vai hắn rồi nói:
“Ừm, vậy thì tốt. Mau ăn sáng đi, ăn xong chúng ta xuất phát.”
Lát sau, đoàn người lại bắt đầu chuyến hành trình về phương nam.
Họ mải miết đi từ sáng đến trưa, sau khi nghỉ ngơi, ăn uống nhẹ lại tiếp tục lên đường, vừa đi vừa truy tìm thật kỹ. Càng tiến vào vùng nam Đại Mạc, cỏ càng thấp dần, màu cỏ cũng chuyển từ vàng cháy sang vàng nhạt. Đến chiều, khi cỏ bắt đầu thưa thớt, cây cối cũng chuyển sang màu xanh lục, núi non bắt đầu xuất hiện trở lại, đoàn người ngựa của Đại Thương đã chính thức về đến biên cương Mạc Bắc.
Thế mà, con báo đen bí ẩn kia cũng tuyệt nhiên không có tí dấu vết gì.
Khung Tuấn, Khung Dực và Ngọc Huyên vẫn cưỡi ba thớt chiến mã đi đầu, cho nên họ cũng là những người đầu tiên ghìm cương, đứng trên triền dốc cao thoai thoải nhìn xuống rừng mận phân chia ranh giới hai bên.
Bây giờ đang là mùa hạ, rừng mận xanh mươn mướt trải dài dưới nắng.
Khung Dực thoáng ngẩn ngơ bồi hồi. Mới đó đã gần sáu năm rồi sao? Lần trước khi hắn đặt chân đến nơi này, Ngọc Huyên vẫn còn là một đứa trẻ.
Nhị vương tử quay mặt sang, tìm kiếm ánh mắt của người thương. Như hiểu được suy nghĩ của hắn, Ngọc Huyên cũng chậm rãi quay lại nhìn. Trong nắng chiều ấm áp, Khung Dực thấy y mỉm cười dịu dàng, khóe mắt long lanh nước.
Đúng lúc này, Khung Tuấn chợt hơi thúc ngựa lên, tiến về phía trước. Ở chếch về bên trái, doanh trại của quân đồn trú Mạc Bắc từ từ mở cổng. Khung Dực hơi nghiêng đầu, nheo nheo mắt nhìn bóng người đang từ trong cưỡi ngựa chạy ra.
Tướng quân Quảng Ngân Trình. Phía sau còn có vài người tướng soái thân cận của hắn.
Từ doanh trại đến chỗ triền dốc bọn họ đang đứng cũng tầm hơn trăm thước. Do đang có Ngọc Huyên và Tiểu Huyền bên cạnh, Khung Dực còn phân vân chưa biết Khung Tuấn định thế nào thì đã nghe đại ca mình vứt lại một câu trước khi phi ngựa lên nghênh đón.
“Đệ ở lại đây với Ngọc Huyên và Tiểu Huyền, mình ta đi được rồi.”
Khung Tuấn phi ngựa khá nhanh, chẳng mấy chốc đã gặp mặt Quảng Ngân Trình. Từ xa, Khung Dực thấy Quảng Ngân Trình cùng dàn tướng soái xuống ngựa hành lễ theo quy định trong quân đội Đại Thương, sau đó cũng hướng về phía hắn hành lễ. Khung Dực vẫy tay một cái, tỏ ý đã thấy. Xong xuôi, Khung Tuấn xuống ngựa, trò chuyện cùng Quảng Ngân Trình một hồi.
Chắc chắn họ đang nói về việc xua binh nam tiến vào mùa xuân năm sau.
Khung Dực quay lại nhìn về phía sau. Đoàn quân đi hộ tống luôn luôn duy trì khoảng cách tầm nửa dặm để các Vương tử thoải mái đi săn, thế nên bây giờ họ vẫn còn ở phía xa. Hơn nữa dù gì cũng đã đến Mạc Bắc, phía trước còn có quân đồn trú của tướng quân Quảng Ngân Trình ra nghênh đón, chắc chắn cũng không có gì nguy hiểm, thế nên họ cũng chẳng gấp gáp gì, hiện giờ đang thong thả cho ngựa phi nước kiệu. Từ đây nhìn lại, Khung Dực có thể tin chắc mười phần rằng hắn và Ngọc Huyên đang ở ngoài tầm tên bắn.
Chếch phía bên kia, Khung Tuấn và Quảng Ngân Trình vẫn đang trò chuyện, dàn tướng soái thì đứng phía sau.
Tất cả đều xuống ngựa.
Phía trước, rừng mận mênh mông trải ra choán hết tầm mắt, tán lá lao xao, rì rào trong gió.
Đây chính là thời cơ!
Khung Dực nghe tim gióng lên từng hồi thình thịch, bàn tay cũng toát mồ hôi nhơm nhớp. Hắn quay sang nhìn Ngọc Huyên đăm đăm, tay siết chặt dây cương. Vào đúng giây phút Khung Dực định mở lời thì Tiểu Huyền chợt kêu lên thảng thốt:
“Con báo đen kìa!!!!!!”
Theo phản xạ, Khung Dực lẫn Ngọc Huyên đều giật mình nhìn theo ngón tay em đang chỉ.
“Nó chạy vào trong rừng mận rồi!!! Đi mau, Ngọc Huyên ca ca, nhị ca, đuổi theo nó mauuuuuuuu!”
Ngọc Huyên vừa kinh ngạc vừa thảng thốt, lắp bắp hỏi lại:
“Đệ nói sao cơ? Có… có chắc không?”
Khung Dực chỉ nghe trong đầu hỗn loạn, tiếng tim đập cơ hồ lấn át cả những suy nghĩ xoay vần. Hắn hít vào một hơi rồi siết chặt dây cương, không để cho mình kịp định thần, không để cho mình kịp chùn bước đã thúc gót chân giục Tiểu Hổ lao lên phía trước. Gần như cùng lúc, con ngựa mà Ngọc Huyên và Tiểu Huyền đang cưỡi cũng phóng theo.
Khung Tuấn đang cau mày nghe Quảng Ngân Trình báo cáo một số việc hậu cần, nào là thiếu sắt để rèn vũ khí cho đợt xua binh nam tiến sắp tới, rồi ngân sách cũng phát sinh thêm ba phần do các bộ tộc thuần ngựa chiến trên Đại Mạc tăng giá. Bất chợt, hắn thấy Quảng Ngân Trình đưa mắt nhìn qua vai mình, khuôn mặt lập tức sững ra, cả người cứng lại. Khung Tuấn quay phắt về phía sau, chỉ kịp nhìn thấy bóng ngựa màu nâu đỏ của Khung Dực đang lao như tên bắn về phía rừng mận, còn ngựa của Ngọc Huyên và Tiểu Huyền cũng đang theo sát. Trong một giây, Đại vương tử cảm thấy như mình vừa hụt chân rơi xuống vực sâu vạn trượng.
“Đại vương tử, thần… thần lập tức dẫn binh đuổi theo!” Quảng Ngân Trình lấy lại phản ứng trước, vội vàng nhảy lên lưng ngựa.
Một lời của Quảng Ngân Trình vào tai chẳng khác gì sấm nổ. Khung Tuấn bừng tỉnh, vừa phóng lên ngựa chụp vội lấy dây cương vừa quát:
“Đuổi theo cái gì mà đuổi theo? Ngươi cho người bao vây phía bên ngoài rừng mận năm mươi thước, không thấy khói lệnh của ta tuyệt nhiên không được tiến vào! Nghe-rõ-chưa?”
Tiến quân vào nghĩa là phát động chiến tranh.
“Mạt tướng tuân lệnh Đại vương tử!”
Khung Tuấn ngược gió rạp mình trên lưng ngựa, tim đập liên hồi. Trước mắt hắn, rừng mận xanh rì dưới nắng chiều kia hiện ra lớn dần, lớn dần. Chiến mã của Khung Tuấn cũng là hàng thượng đẳng, chẳng mấy chốc đã thu hẹp khoảng cách đáng kể với Tiểu Hổ, thế nhưng dù sao vẫn chậm hơn vài nhịp.
Vút.
Bầu trời trên cao được thay bằng tán xanh rì rào của rừng mận. Bên ngoài rừng mận đầy nắng và gió là thế, vào bên trong thì không khí lập tức tĩnh lặng, ánh sáng cũng yếu hơn, chỉ còn từng tia nắng nhỏ xuyên qua kẽ lá rọi xuống mặt cỏ non mềm.
Rừng mận này chỉ dài chứ không sâu. Chẳng mấy chốc, Khung Tuấn đã bắt kịp Khung Dực và Ngọc Huyên lúc này cũng đang cho ngựa phi chậm lại rồi dừng hẳn trên một trảng cỏ xanh, ngay dưới một gốc mận sum suê trái.
“Đệ!!!” Khung Tuấn vừa trờ tới đã gầm lên.
Khung Dực định mở miệng thì Ngọc Huyên đã vội vàng lên tiếng:
“Tiểu Huyền nhìn thấy con báo đen chạy vào đây nên bọn em mới đuổi theo.”
Tiểu Huyền cũng liến thoắng vừa nói vừa gật đầu như giã tỏi:
“Đúng rồi đúng rồi, đúng là đệ nhìn thấy nó chạy vào đây mà. Sao bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu cả? Hay chúng ta tìm xung quanh đi, đại ca, nhị ca, Ngọc Huyên ca ca?”
Khung Tuấn giận muốn nổ phổi, dù đã nghe Tiểu Huyền xác nhận nhưng vẫn bán tín bán nghi, không cho ai nói thêm cái gì đã quát tiếp:
“Tìm cái gì! Đi ra ngoài mau! Không được chậm trễ, đi ra ngay cho ta!!!”
Khung Dực hít vào một hơi khe khẽ. Đây dường như là lần đầu tiên đại ca hắn nổi giận với cả Tiểu Huyền, lại còn thất thố như vậy trước mặt Ngọc Huyên. Hình tượng Đại vương tử trầm tĩnh điềm đạm trước giờ cũng đều vứt sạch, chứng tỏ đại ca hắn đã giận thật rồi. Thế nhưng đã tới được đây rồi, lẽ nào… lại bỏ cuộc quay về?
“Hức… hức… Òa òa òa òa òa!!!”
Tiểu Huyền lần đầu tiên thấy Khung Tuấn giận dữ như vậy, vừa sợ vừa tủi thân, sau một hồi rơm rớm nước mắt thì nhịn không được mà òa khóc.
Nhìn những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống như mưa trên gương mặt của Tiểu Huyền, Khung Tuấn hơi khựng lại một chút. Dù chưa mắng hết, Đại vương tử vẫn nén giận mà nuốt hết bực dọc lẫn sốt ruột vào trong.
Khung Dực thấy vậy bèn nhảy phốc xuống ngựa, chạy đến bế Tiểu Huyền lên dỗ dỗ.
“Ngoan nào, Tiểu Huyền ngoan nào, đại ca không phải cố ý đâu.”
Nhị vương tử vừa nói vừa bế em đi xung quanh gốc mận đang sai quả kia, xoa xoa lưng, cười cười dụ dỗ, xài lại chiêu đánh lạc hướng khi dỗ trẻ con khóc nhè:
“Đừng khóc nào! Ui Tiểu Huyền xem kìa, cây mận này sai quả chưa này! Nhị ca hái quả mận cho đệ ăn nhé? Ngọt lắm đấy!”
Tiểu Huyền vẫn còn hơi tủi thân, giấu mặt vào vai Khung Dực trong khi ánh mắt thì len lén nhìn về phía Khung Tuấn xem đại ca đã hết giận hay chưa. Bất giác, Đại vương tử cũng thấy mềm lòng.
Hắn thở dài, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa rồi đi đến khẽ xoa đầu em.
“Hái mận một lát rồi đi ra ngoài nhé, biết chưa?”
Khung Dực thấy đại ca mình nhảy xuống ngựa trong khi Ngọc Huyên vẫn còn ngồi trên lưng ngựa thì tim đập nhanh một nhịp.
Nếu bây giờ ra hiệu cho y phóng ngựa chạy về phía Kinh Lạc, y có hiểu ý không? Có… làm theo không?
Khung Dực vừa bế Tiểu Huyền vừa làm như vô ý đi về hướng đối diện với Ngọc Huyên, cốt cho y nhìn thấy mặt mình để tiện bề ra hiệu. Thế mà Ngọc Huyên thì lại đang mải mê ngẩng lên nhìn những chùm mận lúc lỉu trên vòm cây, xong lại hào hứng quay ra hỏi Tiểu Huyền:
“Tiểu Huyền, đệ thích quả nào? Ngọc Huyên ca ca hái cho!”
Tiểu Huyền nghe vậy lập tức tươi tỉnh, đưa tay chỉ trỏ tứ tung:
“Quả kia to kìa Ngọc Huyên ca ca! Ối, quả bên kia đỏ quá kìa! Bên kia nữa! Bên kia!”
Ngọc Huyên bật cười, điều khiển ngựa đi đến dưới gốc cây, rướn tay bẻ từng chùm quả đỏ thẫm, căng mọng xuống, đoạn ném cho Khung Dực.
“Anh Khung Dực, bắt lấy nè! Bắt lấy, cẩn thận nha kẻo rớt đấy!”
Nhị vương tử… quả thật cạn lời, chỉ biết câm nín một tay bế người một tay bắt mận. Lúng ta lúng túng một hồi, Nhị vương tử đành quay sang nhìn đại ca cầu cứu. Lúc này, Đại vương tử mới cười nửa miệng, từ từ tiến lại bắt mận giúp cho nhị đệ mình.
Nói hoàn toàn không tò mò, không thích thú là nói dối. Giống như Tiểu Huyền, đây cũng là lần đầu tiên nhị vị Vương tử của Đại Thương bước chân vào rừng mận, mà lại còn ngay mùa quả chín.
Lá xanh mươn mướt, mận chín đỏ tươi, nắng vàng khe khẽ, cỏ non ướt mềm.
Trong không gian trong trẻo, chỉ còn tiếng cười khanh khách của Ngọc Huyên và Tiểu Huyền len lỏi vang xa, lan đi khắp rừng mận, chẳng khác nào một cơn mưa rào mùa hạ mát lành trong veo, từng chút từng chút gột rửa đi giận dữ, tháo dỡ xuống tầng tầng lớp lớp phòng bị, chỉ để lại những giây phút vui vẻ đơn thuần.
Oàm.
Khung Dực đưa một quả mận chín đỏ lên miệng rồi ngoạm một phát rõ to. Trước con mắt háo hức của Tiểu Huyền, hắn đơ ra mất một giây. Đến khi Nhị vương tử ý thức được mùi vị thì đầu lưỡi đã tê tái đến độ ứa nước mắt.
“Phụt!!! Sao… sao chua thế??? Vừa chua vừa chát!”
Ngọc Huyên phá ra cười ngặt nghẽo. Khung Tuấn thấy thế cũng ngờ ngợ, cầm một quả mận to chín đỏ khác lên cắn thử một miếng:
“Sao lại chua? Chín đỏ thế này… Phụt!”
Đại vương tử chưa kịp nói hết câu cũng chẳng hơn gì nhị đệ, mặt méo xệch phun ra miếng mận vừa cắn được.
“Hahahaha! Dù mận chín đỏ nhưng vẫn chua. Đây này em chỉ cho. Những trái ngọt là những trái thẫm màu, bóp vào đã hơi mềm ra này.”
Ngọc Huyên chọn một quả giơ lên cho nhị vị Vương tử thấy, đoạn bắt đầu giảng giải:
“Nếu chọn quả còn cứng thì sẽ chua lắm. Trước khi ăn, phải bóp quả mận trong tay một lát, đến khi nào thấy nó hơi mềm ra thì hãy cắn vào, khi ấy sẽ bớt chua hơn. Đây này, hai anh thử lại đi!”
Khung Dực mếu máo quay sang nhìn Tiểu Huyền:
“Đệ… tự ăn đi nhé, nhị ca ăn không nổi nữa.”
Khung Tuấn thì dứt khoát dẹp luôn, thà chết không ăn. Bỗng dưng như chợt nhớ ra điều gì, Đại vương tử quay sang Nhị vương tử sai vặt:
“Đệ hái thêm đi, đem về Vương Đô ủ rượu thử xem.”
Khung Dực biếng nhác ngả người vào gốc cây, tay bứt một cọng cỏ ngậm vào trong miệng:
“Thôi, ủ rượu thì hái bao nhiêu cho đủ. Đệ lười, không hái!”
Khung Tuấn trừng mắt, đá vào chân Khung Dực:
“Chính đệ đầu têu chạy vào đây chứ ai? Hái mau, hái cho nhiều vào.”
Khung Dực tặc lưỡi uể oải đứng dậy, bất ngờ vung chân đá một phát vào thân cây, tức khắc trái chín rào rào rụng xuống như mưa khiến cho Tiểu Huyền lẫn Ngọc Huyên la oai oái vì cả quả lẫn… sâu đều rơi xuống đầu.
Cũng chính vì mải chơi như thế, buông bỏ phòng bị trong một lúc như thế, đến khi tiếng vó ngựa đã ở rất gần rồi, Khung Tuấn, Khung Dực và Ngọc Huyên mới giật mình ngẩng đầu lên.
Phía xa thoảng bụi mờ. Người nọ cưỡi trên lưng một con bạch mã khá cao, ngược nắng phi đến, thân vận võ phục đơn giản màu trắng như tuyết, tóc dài lất phất xõa ngang lưng, đầu đội khăn hình vòng cung khảm ngọc trai của Kinh Lạc. Nàng đeo sau lưng một cây cung nhỏ, có vẻ như đang đi săn chim trời hoặc chỉ đơn giản là dạo chơi trong rừng mận. Trời mùa hạ về chiều hay có gió, lúc con bạch mã phi đến gần nhóm bốn người bọn họ, vừa hay có trận gió thổi qua khiến cho những tán lá mận dày nghiêng mình xào xạc, như là đón chào, cũng như là reo vui.
Nàng vừa trờ đến liền ghìm cương lại, hơi nhíu mày nhìn bọn họ. Có lẽ vừa cưỡi ngựa một lúc lâu dưới nắng chiều, gương mặt nàng hơi rạng đỏ. Đến khi hai bên đã thấy rõ mặt nhau rồi, tất cả lập tức sững người, không ai thốt nên lời.
Lúc này ở tít trên Đại Mạc, Hoàng đế Khung Vũ đang chậm rãi đi dạo một mình, sau lưng chỉ có một lão nô theo hầu từ khi người còn là Thái tử.
“Đã đi hơn một ngày rồi, chắc giờ cũng đã đến Mạc Bắc.” Ngài bâng quơ lên tiếng.
“Vâng.” Lão nô nhẹ nhàng đáp lời.
Khung Vũ liếc nhìn người nô tài đã theo hầu mình rất nhiều năm rồi, đoạn chép miệng nói:
“Thôi được rồi, ngươi nói ra đi. Bọn chúng vẫn còn kêu ca à?”
“Bệ hạ, quần thần… cũng là lo lắng thôi. Đâu có ai ngờ ngài lại đồng ý cho Hoàng tử Kinh Lạc đi săn như vậy chứ? Lại còn đi về biên giới nữa…”
Khung Vũ bật cười, tiếp tục bước đi không lên tiếng. Đi mãi, lên đến một con dốc nhỏ nhìn xuống một vạt cỏ vàng ươm lấp lánh trong nắng chiều, ngài mới quay lại bảo:
“Quân do thám bẩm về, bảo rằng Đại công chúa của Kinh Lạc cũng đang ở Mạc Bắc. Ngươi nói xem, khả năng bọn trẻ gặp nhau là mấy phần?”
Lão nô ngẩn ra một lúc, như đã hiểu vì sao Hoàng đế lại hành động như vậy.
“Ngài… Chẳng phải chuyện đã qua rất lâu rồi sao? Tuổi trẻ của ngài, đâu nhất thiết cũng là tuổi trẻ của các vị Vương tử?”
Khung Vũ cũng không để bụng lời thật lòng của lão nô. Ngài quay đầu nhìn về phía mặt trời đang xuống thấp dần, giọng đều đều:
“Bọn chúng trước giờ làm gì có tuổi trẻ?”
Hoàng hôn buông mình đỏ thẫm. Gió gờn gợn trên biển cỏ vàng.
“Cứ cho bọn chúng vui vẻ một chốc đi.” Ngài khoát tay rồi quay lưng bước về khu lều trại. “Dù gì sau này cũng chẳng còn cơ hội nữa.”
Vả lại Khung Vũ cũng muốn xem xem, duyên duyên nợ nợ giữa bọn trẻ mà quẻ bói năm xưa nhắc đến, rốt cuộc là sâu đến mức nào. Quan trọng hơn là, những thanh thiếu niên dương quang xán lạn đó sẽ lựa chọn ra sao.