– Ay yo, đúng là con gái lớn rồi nhỉ? Nhận ra bố mẹ liền muốn bỏ chạy? Sao rồi? Bố mẹ làm con không vui sao? Hay làm gì trái với lương tâm, trái với lòng, trái với chúng ta rồi?
Nhã Tịnh nuốt nước bọt, đôi chân đã bao ngày không biết run sợ của nàng bỗng dưng mềm nhũn tới lạ thường. Quỳ xuống nền gạch lạnh lẽo, Nhã Tịnh hai hàng nước mắt lăn dài.
Nội quy nhà nàng, ngoài ba người ra chẳng có lấy người thứ tư biết được. Dấu hiệu nhận biết người nhà chính là gia quy, cứ ngỡ gặp được đồng hương thôi. Đây không những là đồng hương, còn là người nhà của nàng.
– Mẫu thân đại nhân, momi à! Đã lâu không gặp, ha, haha, hahaha.
Nàng nên cười hay khóc đây? Gia quy của nhà nàng, nàng phạm không ít đâu. Lúc này A Hoa ở bên ngoài còn gọi vọng vào.
– Đại đương gia, bên ngoài có thần bài mới nổi muốn so tài đấu bài với người, người có chấp nhận kiêu chiến không ạ?
Trời đất thiên địa quỷ thần ơi, làm ơn ai đó hãy cho sét đánh chết nàng tại đây cũng được. Cảm nhận không khí bỗng chốc lạnh lẽo đi, tâm nàng cũng lạnh lẽo hơn nhiều.
– A Hoa, ngươi nói linh tinh gì vậy, cờ bạc gì chứ! Ta là nữ nhân siêu tốt, làm gì biết cờ bạc chứ! Kêu hắn ta tìm nhầm người rồi, đi chỗ khác đấu đi!
A Hoa có chút nghi hoặc, nhưng nàng thầm nghĩ chắc tiểu thư nhà mình ngại với hai vị kia liền vâng dạ rời đi. Nghe tiếng bước chân rời đi, nàng vừa muốn thở phào liền bị nhéo một bên tai.
– Đừng tưởng ta không biết con làm gì ở đây, “Đoạn tình sơn trang” cờ bạc rượu chè, lấy của kẻ giàu chia cho kẻ nghèo có rất nhiều chi nhánh khắp nước nhỉ?
Nhã Tịnh khẽ cười, nhìn hai người trước mắt nói.
– Mẹ ơi, tha con đi mà! Con biết lỗi rồi, con sai rồi mẹ ơi! Mẫu thân đại nhân, người lòng dạ từ bi, tha cho con nhỏ chưa hiểu chuyện đi mà!
– Con nếu tính tuổi trước với nay hẳn cũng được gần nửa đời người rồi, còn dám giả vờ là con nhỏ? Gia quy ta dạy con từ bé, học đã hơn hai mươi năm đã nắm lòng còn vẫn phạm phải vậy đừng trách ta!
Đúng là ác mộng, đây là ác mộng phải không!!! Nhã Tịnh không tin được, không biết mẫu thân đại nhân với được từ đâu cây chổi quét nhà lập tức lao lên. Nhã Tịnh hai chân lập tức có sức, bật tránh xa khỏi mẫu thân vội vác thân muốn bỏ chạy.
– Mẹ ơi, con sai rồi. Con sai rồi! Chúng ta khó khắn lắm mới có thể gặp nhau, mẹ có thể tha cho con không? Con biết lỗi rồi, nhất định con sẽ không thế nữa! Con sai rồi mà! Con chỉ là một cô nương yếu đuối mà thôi, hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay!!!
Phụ thân nàng thấy vậy cũng liền giúp nàng một tay, muốn cứu nàng một chút. Dù sao cũng lâu lắm rồi ba người một nhà họ mới gặp nhau.
– Lão bà, nàng nhẹ tay chút! Chúng ta phải xưng hô theo thời đại bây giờ, nếu không sẽ gây ra nghi ngờ. Hơn nữa đã lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau, nói chuyện đã. Con gái cũng biết sai rồi.
Nhìn qua chồng mình đang hề hề cười, mẹ Nhã mới hạ chổi trên tay xuống. Nàng đã sớm bị đánh tới sưng người, tuyệt.
– Được rồi, lên đây nói chuyện!
Thấy mẫu thân đại nhân ngồi uống trà, phụ thân đang đấm lưng cho người Nhã Tịnh mới dám ngồi xuống.
– Con tới đây bao lâu rồi? Có kết hôn chưa? Có cháu cho ta bế chưa?
Nhã Tịnh ngồi ngay ngắn, ngẫm lại tất cả những gì nàng trải qua ở đây. Ánh mắt cũng đã tối đi vài phần, trước kia nàng ở hiện đại, dù trải qua chuyện gì cũng có cả nhà yêu thương. Ở nơi này, thật sự đã trải qua quá nhiều rồi.
– Từ khi con tới nơi này nhập vào thể xác cùng tên đã bảy năm hơn rồi, cũng đã xuất giá với một tên tra nam! Có được một tiểu bảo, tuy rằng tiểu Bảo không phải do con sinh ra, nhưng con vẫn hết lòng thương thằng bé.
Mẫu thân đại nhân nghe vậy, nghiêng đầu qua nhìn nàng hỏi.
– Vậy tên tra nam kia đã làm gì với con?
Nhã Tịnh khẽ cười, trúng mánh rồi! Dù sao, từ khi nàng tới đây, giỏi nhất chính là chém gió!
Đem khăn đưa lên giả vờ chuẩn bị lau nước mắt, bắt đầu kể về những chuỗi ngày bị ngược trong bi thương.