Dương Khai cười nói: – Quên đi, cùng ta đi mua ít đồ, mua xong chúng ta sẽ lên đường.
Diệp Tinh Hàm thần sắc vui mừng vội vàng gật đầu: – Được, được…
Lập tức hai người liền hướng bên trong thành đi tới.
Trên đường đi Dương Khai phát hiện võ giả trong thành thưa thớt không còn náo nhiệt như xưa, nhưng trên đường phố mỗi võ giả đều biểu hiện lười biểu hiện vui mừng lười biếng, làm như đang gặp vận gì, hắn không khỏi cảm thấy rất kỳ quái liền mở miệng nói: – Mấy người này cười tươi như vậy, gặp chuyện tốt gì vậy?
Diệp Tinh Hàm hé miệng cười nói: – Phong Lâm Thành giờ đã không giống trước, linh khí so với trước kia nồng đậm hơn vài ba lần, bọn họ tự nhiên sẽ vui vẻ.
– Đúng rồi, ta đang muốn hỏi chuyện này đây. Dương Khai quay đầu nhìn nàng: – Linh khí ở đây đã xảy ra chuyện gì sao lại có thể thay đổi nồng đậm hơn như vậy?
Diệp Tinh Hàm đáp: – Dương thiếu một tháng nay bế quan tự nhiên là không biết được biến hoá trong PhonG lâm Thành, chuyện là như vầy…mấy vị đại nhân dưới sự cầm đầu của Tiêu đại nhân Tinh Thần Cung một tháng trước đã thương nghị, quyết định đem chỗ linh hồ sở tại kia cải tạo thành một Thánh địa tu luyện, cho nên bọn họ điều người từ trong tông môn tới, mười ngày trước, bên đó đã cải tạo xong, giờ này linh hồ địa phương đã trở thành nơi tu luyện danh chấn cả Nam Vực làm vô số võ giả chen lấn đi vào, Phong Lâm Thành cũng có rất nhiều người đi xem náo nhiệt cho nên bên trong thành nhân ảnh tiêu điều…
Nghe nàng giải thích vậy Dương Khai mới hiểu được Phong Lâm Thành sao đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, đều là từ chỗ linh hồ.
– Chỗ kia được Tiêu Vũ Dương cùng các vị đại nhân gọi là Linh Hồ Cung, chiếm diện tích rất rộng, bên trong kiến tạo rất nhiều mật thất, cung cấp cho võ giả bế quan tu luyện.
– Linh Hồ Cung. Dương Khai nhướn mày.
Diệp Tinh Hàm mỉm cười nói: – Đúng vậy.
Dương Khai như có điều suy nghĩ: – Như vậy Linh Hồ Cung thuộc về ai quản hạt? Ai sở hữu?
Diệp Tinh Hàm nói: – Chư đại tông đều không có ý muốn chiếm đoạt, Linh Hồ Cung này đây là do Tinh Thần Cung cầm đầu, các đại tông môn liên hiệp với Phong Lâm Thành cùng quản lý, mở ra cho cả Nam Vực, chỉ cần có đủ nguyên tinh đều có thể đi vào trong đó tu luyện.
– Ồ. Dương Khai kinh ngạc: – Phong Lầm Thành cũng có phần quản lý.
– Tất nhiên, Linh Hồ Cung vốn là tại bên cạnh Phong Lâm Thành, do Phong Lâm Thành ra mặt quản lý không còn gì tốt hơn. Chuyến này Phong Lâm Thành bỗng nhiên nổi tiếng.
Dương Khai cười hắc hắc. – Ta có thể tưởng tượng ra bộ dáng vui vẻ của Đoàn thành chủ.
Diệp Tinh Hàm hé miệng cười nói: – Quả thật, Đoàn thành chủ giờ này tuy thực lực mới chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng có Linh Hồ Cung, địa vị của thành chủ càng cao, chỉ sợ có thể ngang hàng với những tông chủ tông môn nhất tuyến kia.
– Địa vị không thấp, tu vi không đủ, khó được kẻ dưới phục tùng Dương Khai nhướn mày có chút cảm thấy lo lắng cho Đoàn Nguyên Sơn.
Diệp Tinh Hàm nhìn hắn một cái nói: – Chuyện này thực ra Dương thiếu không cần lo lắng, Tiêu đại nhân đã làm chủ, đem Đoàn thành chủ cùng Tuý Tửu Ông phó thành chủ thu nạp làm ngoại môn đệ tử Tinh Thần Cung, mặt khác, hai vị thành chủ này cũng có một chút chức quan n hàn tán ở Thanh Dương Thần Điện, Thiên Vũ Thánh Địa cùng nhiều thế lực đứng đầu.
Dương Khai nghe vậy ngây ngốc: – Vậy cũng được sao?
Diệp Tinh Hàm che đôi môi đỏ mọng cười duyên. – Sợ là bất đắc dĩ đi.
– Chư vị đại nhân quả nhiên cao kiến. Dương Khai lắc đầu cười khổ
– Chuyện này tuy rằng chưa từng nghe qua nhưng kể từ đó sợ là không ai dám khinh thị Đoàn thành chủ cùng Tửu lão, cũng không dám không phục tùng bọn họ quản hạt.
Giờ này Đoàn Nguyên Sơn cùng Tửu lão hai người dựa lưng vào những tông môn đại thụ đứng đầu cả Nam Vực, quản lý Phong Lâm Thành cùng Linh Hổ Cung.
Người nào nếu dám không nghe lệnh đồng nghĩa với việc đối địch với tất cả thế lực đứng đầu Nam Vực, người nào ăn gan hùm dám hành sự như thế.
– Nhưng Tiêu đại nhân thật khí phách à. Tinh Thần Cung cũng không hổ là Nam Vực bá chủ, khí độ liền không tầm thường. Dương Khai nói tự đáy lòng.
Nói thật Tinh Thần Cung nếu thực có ý muốn chiếm đoạt Linh Hồ Cung chỉ sợ không ai dám phản kháng, dù sao có Minh Nguyệt Đại Đế trấn giữ Tinh Thần Cung những thế lực đứng đầu khác căn bản không thể chống lại.
Nhưng Tinh Thần Cung không làm như vậy mà ngược lại dẫn đầu nhiều thế lực, đem Tinh Thần Cung chế tạo thành một thánh địa tu luyện mở ra cho cả Nam Vực, bởi vậy có thể thấy được hoà khí rộng lượng của tông môn bá chủ này.
Không phải mỗi một tông môn đều có thể làm như vậy.
Mặc dù là Thanh Dương Thần Điện Ôn Tử Sam nếu có một chỗ thánh địa tu luyện như vậy rơi vào tay, Dương Khai đoán chừng hắn cũng lén lút giấu đi, làm nơi tu luyện cho đệ tử Thanh Dương Thần Điện.
Quan hệ giữa con người luôn có sự khác biệt đây là chuyện thường tình, người nào cũng sẽ không vô duyên vô cớ lo lắng cho người ngoài.
– Nói tiếp đi. Dương Khai ra hiệu.
– Linh Hồ Cung phân chia cấp bậc giống Thánh địa tu luyện của Tinh Thần Cung, cũng chia thành ba cấp Thiên Địa Nhân, trong đó thánh địa Nhân hướng tới võ giả Phản Hư Cảnh trở xuống, Địa cấp hướng tới võ giả Đạo Nguyên Cảnh trở xuống, còn Thiên cấp đứng đầu mở ra cho cường giả Đế Tôn cảnh. Nói tới đây trên mặt Diệp Tinh Hàm nổi lên thần sắc mong đợi, làm như khát khao chí tôn vô thượng Đế Tôn Cảnh. – Cấp bậc càng cao vào đó tu luyện càng bỏ ra nhiều nguyên tinh. Thiên cấp kia nghe nói một ngày phải mất một ngàn nguyên tinh thượng phẩm, hơn nữa, chỉ cho phép nguyên tinh thượng phẩm, không cho phép khi ra thành số lượng nguyên tinh trung phẩm hoặc hạ phẩm tương ứng.
– Giá tiền này…quá kinh khủng. Dương Khai nét mặt biểu cảm.
Một ngàn nguyên tinh thượng phẩm chẳng khác nào một trăm ngàn nguyên tinh trung phẩm, mười triệu nguyên tinh hạ phẩm.
Đây chỉ là một ngày một đêm, nhưng võ giả tu luyện một lần bế quan mười ngày nửa tháng, nếu muốn tìm hiểu bí thuật công pháp một năm rưỡi đều là chuyện thường. Nhất là cường giả Đế Tôn Cảnh bế quan không chừng mười mấy năm.
Số nguyên tinh cần bỏ ra là không thể tính toán.
Hơn nữa còn bị hạn chế chỉ cho phép nguyên tinh thượng phẩm, điều kiện vô cùng hà khắc.
– Nhưng số cường giả Đế Tôn Cảnh đa số đều giàu có, nếu thật muốn nâng cao một bước trên võ đạo chưa chắc quan tâm tới những vật ngoài thân như vậy. Dương Khai ngẫm nghĩ.