Có thể thấy trước, không tới 1 tháng là tin tức linh hồ Phong Lâm Thành sẽ lan truyền khắp Nam Vực, đến lúc đó võ giả tán nhân không có tông môn, không có bối cảnh sẽ chen nhau tới, muốn chiếm một chỗ tu luyện trong linh hồ.
Phong Lâm Thành nhất định sẽ trở thành chỗ chú ý khắp Nam Vực, nhất định sẽ thu hút vô số cường giả giá lâm.
Đoàn Nguyên Sơn thân là thành chủ Phong Lâm Thành,vốn là một thành nhỏ bé, nhưng nhìn thấy nơi này sắp thành bánh trái thơm của cả Nam Vực, trong lòng liền trăm mối ngổn ngang, vừa hưng phấn lại lo lắng.
Hưng phấn chính là có linh hồ ở đây, Phong Lâm Thành muốn không làm lớn cũng không được, chỉ cần có thể thu hút nhân tài đến, ngày sau Phong Lâm Thành nhất định sẽ nhanh chóng lớn mạnh, trở thành thành trì đứng đầu.
Lo lắng là mình không đủ thực lực, không áp chế nổi những cường giả bên ngoài.
Nhất thời, hắn không khỏi lo được lo mất.
– Được rồi, mọi người giải tán đi, không cần bao lâu là các vị sẽ nghe được tin tức tốt.
Tiêu Vũ Dương nói rồi, vung tay lên.
Các võ giả nghe vậy, nào còn dám ở lại, đều chắp tay, đi về Phong Lâm Thành.
– Dương Khai! Cao Tuyết Đình bỗng nhiên gọi.
Dương Khai xoay người, mỉm cười nói: – Cao trưởng lão có gì căn dặn?
– Buổi tối tới phòng ta!
Cao Tuyết Đình nhàn nhạt nói.
– Sặc… Dương Khai liền mếu.
Các võ giả đang chuẩn bị quay về cũng đều cứng đờ, quay lại trợn mắt há mồm nhìn Cao Tuyết Đình, mở to mắt, không thể tin nổi tai mình, đều nghĩ rằng Cao trưởng lão Thanh Dương Thần Điện nhìn lạnh lùng như băng, khó gần ít nói, không ngờ lại là người chủ động như thế!
Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Dương Khai đều tràn đầy hâm mộ đố kỵ hận, không biết tiểu tử này có chỗ nào xuất sắc, lại được Cao trưởng lão ưu ái như thế.
Các vị Đế Tôn Cảnh cũng biểu tình đặc sắc, dù rằng đều hiểu Cao Tuyết Đình không có ý đó, nhưng lời này nghe kiểu gì cũng cảm thấy không đúng.
– Các ngươi làm vẻ mặt như vậy là sao? Cao Tuyết Đình mắt lạnh nhìn mấy vị Đế Tôn Cảnh bên cạnh, sắc mặt lạnh như đông thành băng.
– Không có. Không có gì, bụng khó chịu quá, có khi đêm qua bị lạnh bụng!
Tăng Nguyên ra vẻ đau đớn, tay ôm bụng, như sắp chết tới vậy.
– Trước khi tới đây có ăn một chút, có khi ăn hư bụng rồi! Lâu Sất cũng khổ sở đáp.
– Các ngươi đang giỡn mặt với ta? Cao Tuyết Đình cười lạnh.
Hai vị phó hội trưởng đều cười gượng, không biết phải nói sao.
Vào lúc này, Tiêu Vũ Dương ho khẽ nói: – Chúng ta nói chuyện chính sự thì hơn!
– Đúng đúng đó! Trần Văn Hạo gật đầu như gà mổ thóc, sợ Cao Tuyết Đình cũng hỏi tới mình.
Bên kia, Dương Khai lúng túng một hồi mới chắp tay nói: – Tuân lệnh!
Cao Tuyết Đình gật đầu: – Ngươi đi đi!
Dương Khai mới như được đại xá, kéo Trương Nhược Tích theo dòng người về Phong Lâm Thành.
Trên đường, vô số võ giả đều nhìn ngó hắn không ngừng, ngay cả La Nguyên cũng cổ quái liếc hắn.
– Má nó, không có lẽ trời mà, bổn thiếu khí vũ hiên ngang, anh tuấn tiêu sái thế này, sao Cao trưởng lão không thèm liếc ta một cái, tại sao lại thân thiết với ngươi như vậy? Ninh Viễn Thuật được Cao Sơn Lưu Thủy bảo vệ, cách xa quát lên với Dương Khai, tràn đầy khó chịu.
Dương Khai cười xì, hất đầu lên, tóc tung bay, huýt một tiếng nói: – Rất rõ ràng, ta dễ nhìn hơn ngươi một chút!
– Nói lời này, bản thân ngươi tin không? Ninh Viễn Thuật cười lạnh không thôi.
– Tiên sinh đẹp trai nhất! Trương Nhược Tích bỗng nhiên thẹn thùng xen vào, nói xong lại cúi đầu.
Dương Khai cười thầm, vỗ đầu nàng, nói: – Tiểu nha đầu ánh mắt không sai, chờ ngươi lớn lên, nhất định sẽ kiếm được lang quân tốt!
– Không cần đâu!
Trương Nhược Tích nói nhỏ như muỗi kêu.
Nhìn một nam một nữ này công khai nói chuyện yêu đương trước mặt mình, Ninh Viễn Thuật tức sắp méo mặt.
Bỗng nhiên, Dương Khai nghiêm mặt, trầm giọng nói: – Thiếu cung chủ, thừa lúc này, ta nói cho rõ ràng.
– Nói cái gì? Ninh Viễn Thuật ngạc nhiên.
Dương Khai liếc hắn, nói:
– Vừa lúc nhị lão Cao Sơn Lưu Thủy ở đây, vậy cho bọn họ làm chứng, cái chết của Ninh Viễn Thành đại ca ngươi… ta tận mắt thấy.
Nghe vậy, Cao Sơn Lưu Thủy chấn động, Ninh Viễn Thuật cũng co rút ánh mắt, quát lên: – Quả nhiên là tiểu tử ngươi đã làm!
Dương Khai hừ nói: – Tuy rằng ta thấy được, nhưng Ninh Viễn Thành lại không phải ta giết.
– Vậy là ai giết?
Ninh Viễn Thuật hỏi.
– Mộc Tiêu!
– Mộc Tiêu? Ninh Viễn Thuật nhướng mày, không rõ, chưa từng nghe qua. Nhưng ánh mắt Cao Sơn Lưu Thủy co rụt lại, Cao Sơn kinh hô: – Hai năm trước lão phu từng nghe nói ở trong Phong Lâm Thành có Mộc Tiêu gây họa, phát tán mầm mống Mộc Tiêu, cắn nuốt thần hồn, nô dịch người ta!
– Đúng thế!
Dương Khai gật đầu: – Ninh Viễn Thành bị hạt giống Mộc Tiêu ký sinh từ bao giờ, hắn cũng không phát giác, chuyện ngày đó nói tới thì nhiều, nhưng nếu Ninh Viễn Thành là người Phi Thánh Cung các ngươi, vậy ta nói rõ ràng.
Sau đó, Dương Khai kể đơn giản chuyện ngày đó.
Nghe xong, Cao Sơn trầm ngâm hồi lâu, mới nói: – Theo lời ngươi nói, lúc tiến hành đấu giá ngày đó, Hàn Lãnh khí đồ Tinh Thần Cung bám theo đoàn người đại công tử rời đi, phục kích chặn giết cướp bóc ngoài thành, dù đánh thắng được Lưu trưởng lão Lưu Ích Chi, nhưng bị Mộc Tiêu ký sinh trong người đại công tử ám hại mà chết?
– Không sai! Dương Khai gật đầu.