Dương Khai liếc nhìn nàng ta một cái, thấp giọng nói: – Không cần lo lắng, Tiểu Bạch huynh chỉ là bị thương chút xíu, không hề nguy hiểm tới tính mạng.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nghe vậy, trước mắt sáng ngời, nói:
– Dương sư đệ đã gặp Tiêu sư huynh rồi sao?
– Ừ. Dương Khai gật đầu.
– Vậy huynh ấy giờ đang ở đâu? Mộ Dung Hiểu Hiểu khẩn trương hỏi.
– Ta cũng không biết, hoặc giả đã bị truyền tống ra ngoài hoặc giả vẫn còn ở một nơi nào đó trong thần điện. Dương Khai nhún nhún vai.
Mộ Dung Hiểu Hiểu như nghĩ tới điều gì, che miệng hô nhỏ: – Dương sư đệ, ngươi lẽ nào đã thắng được Tiêu sư huynh?
– A? Dương Khai ngạc nhiên. – Nghe ý trong lời nói cuẩ người, ngươi cũng đã từng đi qua Luận Đạo Đài?
– Phải… Mộ Dung Hiểu Hiểu trả lời. – Ta ở đấy gặp phải một đối thủ, đánh thắng hắn mới có thể tới đây.
– Xem ra, tạo ngộ của mọi người cũng không khác nhau là mấy. Dương Khai như có điều suy nghĩ.
Nếu như nói rằng tất cả mọi ngừi đều trải qua Tuế Nguyệt Giai Thê và Luận Đạo Đài, vậy lúc này ở đây chỉ còn lại tám người có thể giải thích cho xuôi.
Hai cửa ải này không phải ai cũng đều có thể thông qua được, những người còn lại có lẽ đã bị đào thải ra khỏi cục diện rồi.
Dương Khai trong khi nói, quay đầu nhìn những người khác, bất ngờ phát hiện trên mu bàn tay của những người này hoặc ít hoặc nhiều đều xuất hiện một vài Tinh Ấn, ngay cả Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng thế.
Xem ra cơ duyên của bọn họ tại Tuế Nguyệt Thần Điện cũng không tồi, trái lại bản thân, chỉ khí ở Lưỡng Quý Sơn mới vào tay được một trái Tuế Nguyệt Quả mà thôi, cũng không có phát hiện được Tinh Ấn khác.
– Lời thừa đã nói xong hết chưa hả, nói xong rồi thì hành động mau, ta cũng chẳng có lắm thời gian nhàn nhã mà ở đây dùng dằng đâu! La Nguyên mất kiên nhẫn thúc giục.
Nếu không phải phá giải trận pháp cần phải gom đủ tám người, La Nguyên nào sẽ đợi ở đây? Lại chẳng đại sát tứ phương từ lâu, đuổi hết cái đám người không liên quan này ra ngoài.
Dương Khai nhìn hắn một cái, cũng chẳng nhiều lời, chỉ là gật gật đầu với Cung Văn Sơn, nói: – Cung huynh, tình hình đại khái ta cũng đã nắm rõ rồi, tiếp theo nên làm như thế nào, mong được chỉ giáo!
Cung Văn Sơn cũng không khiêm nhường, gật đầu nói: – Nếu như vậy, mọi người hãy nghe hiệu lệnh của ta, bảo các ngươi đứng ở đâu thì các ngươi đứng ở đó, tuyệt đối không được lộn xộn. Bát Phương Quy Nguyên Trận này tuy rằng phá giải dễ dàng, nhưng nếu xuất hiện sai sót gì… hừ hừ..
Lời hắn tuy chưa nói hết, nhưng ai cũng đều nghe hiểu ý tứ trong đó.
Tiêu Thần cười nói: – Cung huynh cứ chỉ thị là được, việc liên quan tới tất cả mọi người, ta nghĩ sẽ không có ai không thức thời đâu.
Khi nói, hắn vô tình hữu ý liếc nhìn La Nguyên một cái.
– Rất tốt! Cung Văn Sơn nghe vậy, cười lạnh một tiếng, hai tay kết ấn đẩy mạnh về phía trước.
Một gợn sóng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tản ra, nguyên lực được vật chất hóa xếp thành Càn Khôn Thiên Địa Ấn cách trước mặt mọi người không xa.
Ngay sau đó, Cung Văn Sơn chỉ tay nói: – Phiền vị bằng hữu này đứng ở vị trí cung Càn!
Người hắn chỉ chính là La Nguyên.
La Nguyên cũng thức thời, không nói lời nào, thân hình vừa nhảy lên đã chính xác đứng vào vị trí mà Cung Văn Sơn chỉ định.
– Vị phu nhân này mời tới vị trí cung Ly! Hắn lại chỉ về phía Biện Vũ Tình.
– Khi không lại gọi người ta già đi nhiều như vậy…
Biện Vũ Tình dẩu dẩu miệng, oán thán nhưng cũng nhẹ nhàng bay tới vị trí chỉ định.
– Ngươi tới vị trí cung Đoái! Cung Văn Sơn lại chỉ Dương Khai.
Dương Khai gật đầu, bay tới bên cạnh Biện Vũ Tình.
Sau đó, dưới sự chỉ thị của Cung Văn Sơn, mọi người lần lượt đứng vào các vị trí không giống nhau.
Trong lúc rảnh rỗi, Biện Vũ Tình quay ra cười nói với Dương Khai: – Thật không ngờ, tên tiểu tử thối nhà ngươi cũng có thể đi tới được nơi này!
– Thế nào? Xem thường ta ư? Dương Khai nhíu mày, hừ lạnh nói: – Điểm lợi hại của tại hạ, Biện hộ pháp vẫn còn chưa được thấy đâu.
– Vậy à… Biện Vũ Tình hứng thú mỉm cười quyến rũ. – Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng rất muốn được học hỏi một phen.
– Cơ hội thì có rất nhiều! Dương Khai liếc nàng ta một cái, ngay sau đó lại hỏi: – Khâu sư huynh đâu? Không phải hai người đi cùng nhau sao?
Biện Vũ Tình nghe vậy, sắc mặt bỗng ảm đạm đi.
Dương Khai cả kinh nói: – Không phải là…
Biện Vũ Tình cười xùy một cái: – Không phải như cái ngươi đang nghĩ đâu, Khâu Vũ huynh ấy tự biết thực lực không đủ, nên đã dừng bước ở Tuế Nguyệt Giai Thê rồi.
– Ồ, như thế thì tiếc quá. Dương Khai xuýt xoa một tiếng.
Tuy nói, trên Tuế Nguyệt Giai Thê có vô cùng vô tận nguy hiểm, nhưng nếu có thể bước qua, cũng có thể thu được không ít lợi ích. Dương Khai có sự trải nghiệm sâu sắc, không chỉ là hắn, bảy người còn lại tới được nơi này, so với lúc trước cũng đã mạnh mẽ hơn một chút, đây chính là công lao của Tuế Nguyệt Giai Thê.
Bất quá, Biện Vũ Tình nói như vậy, trái lại đã chứng thực được suy đoán trước đây của Dương Khai – cơ duyên của mọi người về căn bản là không khác nhau, đặc biệt là về sau này, đều là thông qua Tuế Nguyệt Giai Thê, xông qua Luận Đạo Đài, mới có thể tới được đây.
Khi hai người nói chuyện, mọi người đều đã rối rít vào chỗ, chỉ còn mỗi mình Cung Văn Sơn.
Cung Văn Sơn đứng ở vị trí phong ấn, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, xác định vị trí của mọi người không sai, mới nhẹ nhàng tung người, đáp xuống vị trí cuối cùng.
Sau khi chân hắn chạm đất, bỗng quát lên một tiếng: – Tất cả không được động, cho dù cảm giác được điều gì, cho dù có bất thường gì, cũng không được dùng sức mạnh, nếu không hậu quả tự mình gánh chịu.
Thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, mọi người sao còn không nghe khuyến cáo? Mau chóng nín thở ngưng thần, để bản thân tiến vào trạng thái không linh.
Rất mau, một tiếng vù vù truyền tới.
Thiên địa linh khí từ bốn phía xung quanh dường nhu đang gấp rút chạy trốn, gây nên một số phản ứng liên hoàn.
Mà cùng với động tĩnh đó, tiếng vù vù trong hư không cũng càng ngày càng to, càng ngày càng dày đặc.
Cuối cùng, là kèm theo tiếng vang cổ quái, như âm thanh của vật gì bị vỡ truyền vào trong tai mọi người.
Cho tới thời khắc này, Cung Văn Sơn vốn một mực khẩn trương mới thở phào một tiếng, hắn biết, cái Bát Phương Quy Nguyên Trận này xem như tự sụp đổ rồi.
Răng rắc…
Một đợt vang động truyền tới, đại môn ở trước mặt mọi người bỗng nứt ra một khe hở, ánh sáng từ trong bắn ra, ngay sau đó, đại môn từ từ di động sang hai bên, khe hở cũng từ từ biến lớn.
Khi khe hở vừa đủ cho một người đi vào, Cung Văn Sơn bỗng quát lên một tiếng: – Trước hết không nên cử động.
Mọi người cả kinh, thân hình vốn đang rục rịch bỗng chốc đều dừng lại.
Nhưng ngay tại lúc này, Cung Văn Sơn lại tiến vào trong đại môn nhanh như tên bắn.
– Thôi chết, trúng kế rồi! Khổng Kỳ tức giận kêu lên một tiếng, vội vàng đuổi theo.