Tần Ngọc cả kinh nói:
– Rất nhiều hình ảnh cổ quái ư?
– Không sai! Dương Khai gật đầu nói: – Lúc trước, chúng ta thi triển bí thuật từ trong thức hải Khương Sở Hà theo dõi đến thân ảnh của Cự Ma thượng cổ, cho nên ta phỏng đoán trong những ma khí kia có lẽ còn sót lại một tia ý chí của Cự Ma thượng cổ, bảo lưu lại nhiều kiến thức cùng lịch duyệt của Cự Ma khi còn sống… Mà sau khi bị ma khí ăn mòn liền có cơ hội thấy được những thứ này!
– Đại nhân nói có đạo lý, ta cũng nghĩ như vậy!
Tần Ngọc một bộ dáng tìm được tri kỷ, hớn hở nói.
– Bất quá vật ta nhìn không giống với Khương Sở Hà, những hình ảnh kia tuy rằng cũng đều là đứt quãng, nhưng cũng không có thân ảnh của Cự Ma thượng cổ!
– Hả? Vậy là những hình ảnh dạng gì? Tần Ngọc lại hưng phấn hỏi tới.
Dương Khai làm ra dáng vẻ trầm tư, rồi trầm giọng nói: – Hình ảnh nhiều lắm, ta chỉ thấy rõ hai bức ảnh trong đó: Bức thứ nhất là một hạt giống có hai màu vàng màu bạc mỗi màu chiếm một nửa, sau khi trồng xuống xuân tới thu đi, hạ qua đông đến, loại hạt đó lớn lên thành một cây lạ có hai màu vàng bạc, trên đó vờn quanh thần quang hai màu vàng bạc, giao thoa thay đổi, dường như có uy năng rất lớn lao!
– Cây lạ hai màu vàng bạc? Tần Ngọc nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc, che miệng duyên dáng lập lại.
– Ừm! Dương Khai nghiêm nghị gật gật đầu, nhìn nàng nói: – Không biết Tần cô nương có biết loại cây lạ hai màu vàng bạc này là vật gì không?
– Tiểu nữ dường như nhớ là ở chỗ nào đọc qua ghi lại loại cây lạ này… Tần Ngọc nhíu sát chân mày, nỗ lực nhớ lại.
Dương Khai trên mặt hơi đổi sắc, nhìn nàng mong đợi.
Nhưng thật lâu, Tần Ngọc cũng không có đưa ra câu trả lời xác định, chỉ thấy nàng không ngừng lắc đầu nói: – Xin lỗi đại nhân! Quả thật ta từng đọc qua ghi lại loại này, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra. Như vầy đi đại nhân, ngài cho ta thời gian mấy ngày, ta đi tra duyệt một chút điển tịch trước đây đọc qua, nhất định sẽ tìm ra ghi lại tương quan!
– Cũng tốt, dù sao không vội! Ta chỉ là rất tò mò rốt cuộc đó là cây gì mà thôi! Dương Khai cười ha hả, mặc dù trong lòng có hơi thất vọng, nhưng không có để lộ ra.
– Vậy bức họa thứ hai đại nhân nhìn thấy là thứ gì? Tần Ngọc hỏi.
– Một tấm lệnh bài, lớn chừng bàn tay, chất liệu cổ quái, không phải kim loại không phải gỗ; một mặt có chữ Long, dường như là dùng văn tự thượng cổ khắc lên; mặt sau là đồ án một con Chân Long bay lượn trên trời cao!
– Long Đảo Lệnh! Lần này, Dương Khai vừa mới miêu tả xong, Tần Ngọc liền cho ra đáp án.
– Vật đó thật sự là Long Đảo Lệnh ư? Dương Khai vui mừng trong lòng.
Tuy rằng Hoa Thanh Ti cũng nói với hắn, có thể đó là một tấm Long Đảo Lệnh xuất từ Long Đảo, nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng, huống chi, chính Hoa Thanh Ti cũng không thể kết luận phán đoán của mình chính xác hay không…
Bất quá giờ này nếu Tần Ngọc nói như vậy, thì trăm phần trăm có khả năng là đúng thật.
– Đại nhân nếu miêu tả không sai, khẳng định vật đó là Long Đảo Lệnh không thể nghi ngờ! Tần Ngọc kích động dường như sắc mặt ửng hồng, nói: – Long Đảo Lệnh từ xưa đến nay, nghe nói chỉ lưu truyền ra năm tấm, trong đó ba tấm đã sử dụng, thất lạc ở ngoài cũng chỉ có hai tấm mà thôi…
Nàng nói cơ bản không sai biệt lắm với Hoa Thanh Ti nói cho Dương Khai biết trước đó, bất luận là số lượng Long Đảo Lệnh, hay là thời gian và địa phương đã sử dụng.
Có thể thấy được trong chuyện này, Hoa Thanh Ti cũng không có lừa gạt Dương Khai.
– Nhưng mà… Tần Ngọc nói tới đây, lại nổi lên ý nghi hoặc, không hiểu nói: – Trong ý chí còn sót lại của Cự Ma thượng cổ, làm sao lại xuất hiện Long Đảo Lệnh chứ?
– Tại sao không thể xuất hiện? Dương Khai hỏi ngược lại.
– Bởi vì tính theo thời gian thì không được đúng lắm. Thời điểm Cự Ma thượng cổ bị phong ấn, Long Đảo Lệnh hẳn là còn chưa có ra đời… Cự Ma như thế nào biết được?
Tần Ngọc nói với dáng vẻ không sao hiểu được.
Dương Khai vừa nghe nói vậy, thầm kêu không xong! Hắn chỉ muốn tới hỏi Tần Ngọc một chút những điều mình không biết, nhưng không nghĩ rằng tâm tư nàng lại tinh minh đến trình độ này, lập tức liền nắm bắt được một điểm sơ hở rõ ràng.
– Cái này ta cũng không biết! Có lẽ Cự Ma kia có thể cảm giác được Long Đảo Lệnh có uy hiếp đối với hắn, cũng nói không chừng! Dương Khai cười ha hả phả lấp.
– Thật cũng có khả năng! Tần Ngọc cũng không có nghĩ sâu xa chuyện này, dù sao thời gian qua quá mức xa xưa, cũng không thể chứng thực.
– Được rồi, lần này ta tới chính là muốn dò xét những thứ này, đêm đã muộn, cô nương nghỉ ngơi đi, cáo từ! Nói dứt lời, Dương Khai đứng lên.
Tần Ngọc đứng dậy đưa tiễn, miệng nói:
– Chuyện cây lạ hai màu vàng bạc kia, tiểu nữ sẽ mau sớm tìm hiểu, nếu có tin tức sẽ trước tiên thông báo với đại nhân!
– Tốt! Dương Khai gật gật đầu, đi ra từ cửa chính, thân mình nhoáng một cái liền biến mất không thấy.
Một lát sau, Tần Triêu Dương bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng của Tần Ngọc, chăm chú nhìn bóng lưng Dương Khai biến mất, sắc mặt cổ quái hỏi: – Ngọc nhi, Dương lão đệ tới tìm có chuyện gì?
– Hỏi Ngọc nhi một vài chuyện! Tần Ngọc đáp.
– Chuyện gì? Tần Triêu Dương hỏi vẻ mặt ngạc nhiên.
Tần Ngọc le lưỡi một cái nói: – Bí mật!
Tần Triêu Dương kinh ngạc, ngay sau đó lắc đầu cười khổ nói: – Tiểu nha đầu này, cả với lão tổ đều không nói thật phải không?
Tần Ngọc bất đắc dĩ nói: – Không phải không nói, mà là không thể! Bất quá Ngọc nhi có thể nói cho lão tổ biết, chuyện Dương đại nhân hỏi không có liên quan gì với Phong Lâm Thành, hay với Tần gia ta!
Tần Triêu Dương trong lòng hiểu ý, gật gật đầu nói: – Như thế thì tốt!
Trầm mặc một hồi, Tần Triêu Dương mới bùi ngùi thở dài, nhìn Tần Ngọc nói: – Tình huống thân thể Ngọc nhi như thế nào rồi?
– Còn tốt! Tần Ngọc đáp.
– Nói càn! Tần Triêu Dương nghiêm sắc mặt: – Đừng nghĩ là lão tổ ta không biết, lần trước vì tu bổ phong ấn Ngọc nhi đã hao phí tâm huyết to lớn, với tình huống thân thể của Ngọc nhi căn bản không thể duy trì quá lâu như thế!
Tần Ngọc trầm mặc mà chống đỡ.
Tần Triêu Dương thở dài:
– Với tư chất của Ngọc nhi, nếu không có loại thể chất đó, không hẳn không có cơ hội tái hiện vinh quang của tổ tiên Tần gia ta. Chỉ là… đáng hận mà! Lão phu thực lực thấp kém, nghĩ hết biện pháp cũng chỉ có thể kéo dài tánh mạng, không thể trị tận gốc, là lão tổ thẹn với Ngọc nhi!
Tần Ngọc đôi mắt đỏ lên, thấp giọng nói: – Lão tổ đừng nói như vậy, nếu không có lão tổ, Ngọc nhi cũng đã chết từ ba năm trước rồi. Có thể sống thêm ba năm, Ngọc nhi đã rất vui vẻ… Ngọc nhi chỉ tiếc nuối duy nhất, là không thể ở bên cạnh lão tổ phụng dưỡng lâu hơn, lại phải để lão tổ lo lắng dụng tâm vất vả!
– Ngọc nhi yên tâm, lão tổ sẽ nghĩ biện pháp, nhất định sẽ không để Ngọc nhi mất sớm trong tuổi thiếu niên! Tần Triêu Dương trầm giọng nói.
Sau khi nói dứt lời, thân mình lão nhoáng một cái, biến mất không thấy.
Tần Ngọc há miệng, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng đã không thấy bóng dáng Tần Triêu Dương.
Bất quá nàng chỉ là hơi suy nghĩ một chút, dường như cũng hiểu rõ rốt cuộc Tần Triêu Dương có tính toán gì… gương mặt xinh đẹp không khỏi lại biến sắc…