Hiểu rõ điểm này, Dương Khai cau mày, theo bản năng có chút bài xích, nhưng lại không thể nói thẳng lời từ chối.
Bởi vì theo ý định của hắn, là muốn trước xử lý tốt chuyện giữa Khang Tư Nhiên, đợi sau này về lại Phong Lâm Thành, sẽ tới làm khách ở Trương gia nhiều hơn, mượn cô nàng này nghiên cứu một chút Không Linh Ngọc Bích kia… nếu không vừa rồi hắn cũng không nói với lão ẩu sau này có cơ hội…
Đâu ngờ Trương gia người ta lại có ý tặng không Trương Nhược Tích cho mình.
Điều này làm cho hắn có lòng bài xích với cách làm đó, đồng thời lại có phần cao hứng, không khỏi sinh ra cảm giác đi mòn gót sắt tìm không thấy…
Thấy Dương Khai im lặng trầm ngâm, Trương Nhược Tích dường như càng thêm bối rối, mỹ phụ trung niên khẽ mỉm cười nói: – Đứa nhỏ Nhược Tích này tuy rằng tu vi không cao, không thể giúp đỡ chiến đấu gì cho ân công, nhưng thiên tư không tệ, hơn nữa trời sinh tính điềm tĩnh, khéo tay… Nếu ân công mang nàng theo, nhất định ngày sau không cần vì một chút việc vặt mà phiền lòng, còn có thể chuyên tâm tu luyện, sớm ngày đạt tới Đạo Nguyên Cảnh!
Mỹ phụ trung niên vừa đẩy mạnh Trương Nhược Tích lên trước mặt Dương Khai, vừa quan sát sắc mặt hắn, nói tiếp: – Chỉ sợ… ân công chê… nếu như vậy coi như Nhược Tích không có diễm phúc này!
Lời vừa nói ra, Trương Nhược Tích không khỏi thân hình mềm mại run lên, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quả đấm.
– Nhược Tích cô nương thông minh xinh đẹp, ta như thế nào chê, chỉ là… Dương Khai nhíu nhíu mày, khi nói chuyện liếc nhìn lão ẩu một cái, thấy lão ẩu cũng đang nhìn mình mong chờ, trong lòng biết chỉ sợ chuyện này là lão ẩu và mỹ phụ trung niên đã bàn bạc với nhau từ trước.
Có lẽ, bữa tiệc đêm hôm đó, do mình nhìn Trương Nhược Tích vài lần, đã làm cho mọi người có hiểu lầm.
Thấy bộ dáng Trương Nhược Tích cúi thấp đầu, khẽ cắn bờ môi mỏng, nước mắt lưng tròng, Dương Khai thở dài trong lòng, nuốt trở vào lời từ chối đến bên miệng, mở miệng nói: – Chỉ là ta không muốn ép buộc, chuyện này còn phải hỏi một chút ý kiến của Nhược Tích cô nương, nếu nàng muốn đi theo ta, ta có thể dẫn nàng rời Trương gia, nếu nàng không muốn… thì quên đi!
Nghe nói vậy, mỹ phụ trung niên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: – Đương nhiên là thế!
Nói xong, nàng nhìn về phía Trương Nhược Tích, nói: – Nha đầu, ân công hỏi ngươi đấy! Ngươi cứ nói thật là được! Ngươi có nguyện ý rời đi cùng với ân công, từ nay về sau làm nô tỳ hầu hạ ân công hay không?
Trương Nhược Tích ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ nhẹ nhàng gật gật.
Mỹ phụ trung niên cười nói: – Ngươi nói ra đi, bằng không ân công không biết tâm ý của ngươi!
Lúc này Trương Nhược Tích mới nói như tiếng muỗi kêu: – Nguyện ý!
Mỹ phụ trung niên hé miệng cười, nhìn Dương Khai nói: – Ân công xem đó, là Nhược Tích tự nguyện, không ai bức bách nàng!
Dương Khai thở dài nói: – Được rồi. Một khi đã như vậy, cô nương hãy đi theo ta!
– Đa Tạ tiên sinh! Lúc này Trương Nhược Tích mới dịu dàng thi lễ.
– Cô nương yên tâm, có ta ở đây một ngày, nhất định sẽ không để ai khi dễ cô nương! Điểm này, lão phu nhân cũng yên tâm!
Dương Khai quay nhìn về phía lão ẩu, nghiêm mặt nói.
Lão ẩu cười nói: – Có thể đi theo ân công là phúc của Nhược Tích, Trương gia ta tin tưởng nhân phẩm của ân công!
Dương Khai gật gật đầu, nhìn Trương Nhược Tích nói: – Cô nương còn có gì muốn nói với người nhà nói đi, ta đi phía trước chờ cô nương!.
Sau khi nói xong, Dương Khai tung người bay tới trước cách không xa.
Quay đầu nhìn lại, Trương Nhược Tích ôm trong lòng lão ẩu, nghẹn ngào không ngừng. Lão ẩu cũng không ngừng vỗ nhẹ bả vai nàng an ủi, dặn dò gì đó.
Trương Nhược Tích cáo biệt với mỹ phụ trung niên và từng người. Trước khi đi lại hướng về phía Trương gia dập đầu ba lần, lúc này mới nhẹ bước đi tới chỗ Dương Khai.
Đợi đi tới gần, nàng giụi giụi khóe mắt, thấp giọng nói: – Tiên sinh, ta xong rồi!
Dương Khai cười ha hả:
– Không cần làm như sinh ly tử biệt! Ta ngụ ở Phong Lâm Thành, ngày sau nếu cô nương nhớ nhà, tùy thời có thể trở lại thăm một chút, ta không hề ước thúc cô nương!
Trương Nhược Tích lắc đầu nói: – Thái tổ mẫu nói, ngày sau ta không phải là người của Trương gia nữa, không có chuyện gì không cần trở về, một lòng hầu hạ tiên sinh là được!
Dương Khai ngẩn ra, gật gật đầu nói: – Lão phu nhân khổ tâm quá rồi!
Lão ẩu sở dĩ dặn dò Trương Nhược Tích như vậy, hiển nhiên là sợ chọc mình không vui. Nhưng làm sao lão ẩu biết được, mình vốn cũng không quan tâm những chuyện này, hơn nữa, sở dĩ mình đồng ý dẫn theo Trương Nhược Tích, cũng không phải như mọi người nghĩ như vậy, bất quá chuyện đó Dương Khai cũng không tiện giải thích.
Một đường bay trở về, Dương Khai cũng không có bí bảo phi hành nào, chẳng qua là năm đó ở trong cố hương Tinh Vực mua một kiện Tinh Toa mà thôi, sớm đã theo tu vi của hắn tăng lên không cần dùng tới, nên dứt khoát dùng lực lượng bao quanh Trương Nhược Tích, mang theo nàng bay trở về.
Trương Nhược Tích chỉ có tu vi Thánh Vương nhất tầng cảnh, lúc bình thường chưa bao giờ rời khỏi Trương gia, chưa từng được bay nhanh như vậy, nàng sợ tới mức hai mắt nhắm chặt, hai tay nắm chặt, bộ dáng như sắp ra pháp trường.
Dương Khai thấy vậy, mỉm cười lắc đầu, cũng không nói thêm gì.
Một lát sau, đi tới trước cửa thành Phong Lâm Thành, hạ xuống, dẫn theo Trương Nhược Tích đi vào bên trong thành.
Tiểu cô nương dường như cũng rất ít vào thành, ngày thường ở Trương gia chỉ một mực hầu hạ lão ẩu, sau khi vào thành hết nhìn trái lại nhìn phải, cái gì đều thấy lạ.
Lúc này Dương Khai mới phát hiện, nàng mặc đồ rất mộc mạc, trên người cũng không có trang sức. Dương Khai vốn định mua cho nàng thêm ít đồ, nhưng lại sợ nàng hiểu lầm, nên dứt khoát bỏ qua.
Một đường đi tới động phủ, Dương Khai lấy ra minh bài thân phận đang muốn mở ra cấm chế động phủ, bỗng nhiên bên cạnh vọt ra một người, vội vàng nói: – Dương đan sư, ngài đã trở về rồi!
Dương Khai nghe tiếng nhìn lại, thấy một khuôn mặt quen thuộc, không khỏi khẽ cười một tiếng: – Là ngươi?
Người này là tiểu nhị ở Linh Đan Phường, bởi vì Dương Khai cũng thường ra vào Linh Đan Phường luyện chế linh đan, cho nên có chút ấn tượng với hắn.
– Chính là tiểu nhân! Tiểu nhị kia hướng về phía Dương Khai cúi người hành lễ, sau đó đứng dậy, lại liếc nhìn Trương Nhược Tích một cái rất lấy làm lạ, không biết Dương Khai từ đâu dẫn theo bên mình một thiếu nữ Thánh Vương nhất tầng cảnh…