Năng lượng thiên địa ở chung quanh một khi không ổn định, hắn thuấn di sẽ không thể phát huy ra tác dụng nhiều lắm.
Điều này liên quan với thực lực của hắn, cũng có quan hệ với trình độ lực lượng không gian của hắn, cũng như có quan hệ với pháp tắc thiên địa của Tinh Giới. Pháp tắc thiên địa của Tinh Giới nồng đậm hơn vô số lần so với cố hương Tinh Vực, cho nên Dương Khai thuấn di ở Tinh Giới bị áp chế cực lớn.
Mà Lý Vô Y kia, lại có thể chế tạo ra bảo vật như da thú trước mặt này, hiển nhiên trình độ trên lực lượng không gian là Dương Khai thúc ngựa cũng khó theo kịp.
– Dương đại ca ta thật xin lỗi a! Mạc Tiểu Thất bỗng nhiên lại nói xin lỗi, đầy mặt áy náy.
– Thế nào bỗng nhiên nói vậy? Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng.
– Lần trước thời điểm nguy hiểm, ta vốn muốn mang theo huynh cùng đi, nhưng Loan Phượng công kích tới quá nhanh, ta cũng chỉ có thể… chỉ có thể… Sau đó ta định đi vào bên trong tìm huynh, nhưng ta không thể đi vào, ta nghĩ nhất định là… huynh đã chết rồi!
Nghe vậy, Dương Khai bật cười.
Trên điểm này ý nghĩ của hắn và Mạc Tiểu Thất thật giống nhau: đều nghĩ là đối phương khẳng định mất mạng dưới Diệt Thế Hắc Viêm, nhưng không nghĩ tới mỗi người đều có thủ đoạn chạy trốn…
– Ngày đó, Dương đại ca làm thế nào thoát ra được? Mạc Tiểu Thất hỏi.
– Ta tinh thông lực lượng không gian mà! Dương Khai thuận miệng bịa ra.
– À, đúng rồi! Lý thúc từng nói, người tinh thông lực lượng không gian, bản lãnh chạy trốn là nhất lưu! Mạc Tiểu Thất chợt hiểu.
Thấy bộ dáng nàng rất tin không nghi ngờ, trong lòng Dương Khai không giải thích được dâng lên một cảm giác áy náy…
Kế tiếp, hai người lại tùy ý nói chuyện với nhau.
Bất quá Dương Khai vô tình hay cố ý tìm hiểu, hắn cũng dọ thám biết tu vi cảnh giới của vị Lý Vô Y kia, rõ ràng là một cường giả Đế Tôn Cảnh! Hắn không có ý tìm hiểu xuất thân lai lịch của Mạc Tiểu Thất, có đôi khi, biết càng ít, càng tốt cho bản thân.
Lai lịch của Mạc Tiểu Thất hiển nhiên bất phàm, Dương Khai biết rõ trong lòng.
– Dương đại ca! Nếu huynh không có chuyện gì làm, theo ta đi tìm bảo tàng một chuyến được không? Mạc Tiểu Thất bỗng nhiên lại hưng phấn bừng bừng đề nghị.
– Bảo tàng?
– Đúng vậy đúng vậy! Mạc Tiểu Thất gật đầu không ngừng, vừa nói vừa từ trong nhẫn không gian lấy ra một tấm da thú: – Hôm nay ta mua được một tấm bản đồ bảo tàng nè! Người kia nói cho ta biết là bảo tàng của Phệ Thiên Đại Đế lưu lại, nói không chừng bên trong còn có Phệ Thiên Chiến Pháp!
“Vật này… Thế nào nhìn quen mắt như vậy a?” Dương Khai đầy mặt nghi hoặc, cầm lên tấm da thú cẩn thận quan sát một phen, ngay sau đó, gương mặt đen lại.
– Vật này mua bao nhiêu nguyên tinh? Dương Khai ngẩng đầu nhìn Mạc Tiểu Thất, hỏi.
– Bảy ngàn đấy! Mạc Tiểu Thất dương dương đắc ý: – Không mắc phải không? Nếu như thật có thể tìm được Phệ Thiên Chiến Pháp thì coi như phát tài rồi!
– Đồ gian thương khốn kiếp! Dương Khai không nhịn được thấp giọng mắng một câu.
– Dương đại ca nói cái gì?
– Không có gì! Dương Khai ho nhẹ một tiếng, cân nhắc một chút, mở miệng nói vào trọng tâm: – Tiểu Thất này, ra cửa ở bên ngoài lòng người hiểm ác, không phải mỗi người đều ôn thuận thiện lương như cô đâu, phàm mọi chuyện đều phải xem xét nhìn rõ!
– Ta biết mà! Phượng di trước kia thường nói như vậy với ta!
– Trong Tinh Giới, hạng người lừa ngươi gạt ta rất nhiều, cho nên người ta nói không thể tin hết!
– Cái này ta cũng biết mà!
– Ôi… Tàng bảo đồ này là giả! Dương Khai khẽ thở dài một tiếng, không thể không nói rõ một chút, trông cậy vào tiểu nha đầu này tự mình lĩnh ngộ, quả thực có chút quá làm khó nàng.
– Làm sao có thể? Người kia bộ dáng nói rất thành thực ở trong này khẳng định có bảo tàng của Phệ Thiên Đại Đế… Đó chính là một trong 10 đại Đế Tôn thật lâu trước đây đấy? Mạc Tiểu Thất nhìn Dương Khai với vẻ mặt không thể tin, thất thần nói: – Chẳng lẽ Đại Đế cũng sẽ gạt người?
– Đại Đế gạt người hay không gạt người, ta không biết, nhưng người bán vật này nhất định là đã lừa gạt cô nương!
Mạc Tiểu Thất ngẩn ra, cẩn thận ngẫm nghĩ, một hồi lâu mới mơ hồ có hơi hiểu rõ, khẽ quát một tiếng nói:
– Tên lường gạt đáng ghét, dám lường gạt ta, ta đi tìm lão!
– Quên đi quên đi! Người kia khẳng định đã không còn ở đó, biển người mênh mông, cô nương đi đâu mà tìm? Dương Khai vội ngăn nàng lại.
Mạc Tiểu Thất tức thì chu miệng, vừa giậm chân vừa quơ quả đấm nhỏ nói: – Tức chết ta mà! Đừng để ta gặp lại lão, bằng không sẽ đánh lão phù mặt!
Sau khi nói ra mấy câu hung ác, tâm tình của nàng dường như bình tĩnh không ít. Ngẫm nghĩ một lúc, nàng từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra 7, 8 tấm bản đồ bảo tàng, nói: – Này Dương đại ca, huynh xem thử những thứ này là thiệt hay giả?
Dương Khai chú mắt nhìn lại, khóe miệng không khỏi co giật mấy cái.
– Vậy cái này thì sao? Mạc Tiểu Thất lại lấy ra một vật, rõ ràng là một khối đá đen như mực vô dụng, chỉ có thể dùng để thưởng thức bầu trời đêm.
– Ha Ha…
Dương Khai cười khan.
– Vậy bản công pháp tuyệt thế này thì sao? Mạc Tiểu Thất lần nữa thảy ra một vật.
Dương Khai đảo mắt nhìn lướt qua, lập tức bật cười thân thể lay động.
Một bản công pháp tuyệt thế thật tốt, trang sách hơi ố vàng, thoạt nhìn đã lâu năm, trên trang bìa viết bốn chữ to rồng bay phượng múa: Công Pháp Tuyệt Thế!
Dường như sợ người khác không biết đây là một bản công pháp tuyệt thế vậy.
Bất quá phải là một người đơn thuần tới mức nào, mới có thể sau một chuyến đi dạo chợ đen, bị người dụ hoặc mua nhiều vật vô dụng như vậy chứ? Nếu người trên đời ai cũng giống như Mạc Tiểu Thất, thì những tên lường gạt kia chẳng phải là đã sớm phát tài lớn rồi sao?
Dương Khai trầm mặc làm cho Mạc Tiểu Thất sắc mặt như đưa đám, thẳng đến đầu đều cúi gằm sát ngực, cả người tựa hồ đều bao phủ trong một tầng bóng tối không nhìn thấy.
Nhìn dáng vẻ của nàng bị đả kích to lớn, Dương Khai khẽ thở dài một tiếng, đang muốn an ủi nàng một phen, để nàng vấp ngã một lần, sau này sẽ cảnh giác nhiều hơn… bỗng nhiên Mạc Tiểu Thất lại ngẩng đầu lên, cười hì hì, nói: – Vật này khẳng định là không giả!
Vừa nói, nàng vừa cẩn thận lấy ra một khối đá hình trứng có màu lam nhạt, đặt lên bàn.
Thấy bộ dáng nàng bình tĩnh nói chắc chắn, Dương Khai cũng không khỏi hưng phấn, thả ra thần niệm cảm nhận, lại phát hiện vật kia không hề có dao động linh khí, thoạt nhìn giống như một hòn đá chân chính.
Nhưng cổ quái là, lớp ngoài vật thoạt nhìn giống như hòn đá này, lại có lực lượng kỳ lạ cản trở thần niệm của mình xâm nhập.
– Đây là vật gì? Dương Khai cau mày hỏi.
Mạc Tiểu Thất cười thần bí: – Trứng thú!