Nếu không cũng không đến mức trở nên chật vật như vậy.
Doãn Tố Điệp miễn cưỡng cười, ngoan ngoãn đáp: – Sư phó ở Hải Giác Thành!
Dương Khai dùng thần niệm quét qua, nhanh chóng nhận ra có lượng lớn khí tức võ giả ở một tòa thành trì cách đây vạn dặm, đó hẳn là Hải Giác Thành, là một thành trì gần Vô Ưu Hải.
– Ngươi không ở bên cạnh sư phụ người, chạy tới đây làm gì? Dương Khai có chút không vui hỏi.
Tuy rằng lúc này Nhân tộc đại thắng, Thi Linh tộc gần như không có chốn dung thân, nhưng đơn độc hành động vẫn rất nguy hiểm, nhất là khu vực ven Vô Ưu Hải.
Tuy rằng Dương Khai không thích Doãn Tố Điệp, nhưng dù sao bây giờ nàng cũng là đệ tử Lăng Tiêu Tông, thân là tông chủ, vẫn có thể khiển trách một chút.
Doãn Tố Điệp không nói nên lời.
Năm đó lúc Dương Khai chưa có danh tiếng, nàng đã từng ra tay đối phó với Dương Khai, chỉ là giờ không như trước, Doãn Tố Điệp hiểu rõ hơn ai hết chênh lệch giữa mình và Dương Khai, nếu như nói Dương Khai ở trên trời, nàng chỉ có thể ở dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên.
Nàng vô cùng hâm mộ vị sư tỷ Đại Diên xấu xí kia, không biết nàng dùng thủ đoạn gì mà được Dương Khai chiếu cố như vậy.
Chính vì thái độ của Dương Khai, sư tôn Cung Ngạo Phù mới càng ngày càng thích sư tỷ, còn mình thì một năm gần đây bị đối xử lạnh lùng.
– Quên đi. Dương Khai khoát tay, không muốn nói nhiều, quay đầu quan sát những võ giả khác, phát hiện họ đều là những thanh niên tuổi không lớn lắm.
Hiển nhiên là đám người kia bị sắc đẹp của Doãn Tố Điệp làm cho mê muội, cam nguyện làm tùy tùng của nàng.
Dương Khai không rõ thủ đoạn của Doãn Tố Điệp, thậm chí hắn còn phát hiện đám người kia nhìn mình với ánh mắt bài xích và cảnh giác.
– Ta đưa ngươi trở về Cung trưởng lão. Dương Khai nói, phất tay dùng một đạo thánh nguyên bao lấy Doãn Tố Điệp.
Làm cho Dương Khai bất ngờ là Doãn Tố Điệp lại thuận thế chui vào lồng ngực mình, hai tay ôm hông, như một chú chim nhỏ khép nép, bộ ngực ấn ấn vào ngực mình, một cảm giác mềm mại.
Dương Khai lắc đầu, cũng không đẩy nàng ra, đồng thời cuốn những võ giả khác lại, thân hình thoắt một cái đã tới Hải Giác Thành.
Nhẹ vỗ vai Doãn Tố Điệp, Dương Khai nói:
– Đến rồi.
Nói xong, không quan tâm nàng nghĩ gì, hắn lại biến mất.
Doãn Tố Điệp a một tiếng, đưa mắt nhìn bốn phía, kinh ngạc phát hiện quả nhiên mình đã trở về Hải Giác Thành.
Hai tay của mình vẫn giữ tư thế ôm, Doãn Tố Điệp có chút buồn bã.
Diện tích Hải Giác Thành không lớn, giờ đã tràn đầy võ giả Nhân tộc, Dương Khai tìm thấy đám người Diệp Tích Quân và Tiền Thông trong thành, cùng bọn họ tâm tình một phen mới biết tình hình gần đây.
Luyện hóa căn nguyên tinh tú, Dương Khai nghĩ không tốn bao nhiêu thời gian, không ngờ lại mất hơn một năm.
Mà trong một năm này, Lăng Tiêu Tông liên thủ với Ảnh Nguyệt Điện, trên cơ bản đã nhổ tận gốc thế lực của Thi Linh Giáo, tàn dư Thi Linh tộc muốn chạy vào Vô Ưu Hải thì bị ngăn chặn, chỉ có thể trốn trong dãy núi cách Hải Giác Thành hơn ba vạn dặm không dám ra ngoài.
Tiền Thông thường đi giết từng nhóm một, nhưng có những tên Thi Linh tộc tránh quá sâu, cho dù là Tiền Thông cũng không có biện pháp tìm ra toàn bộ, đúng là nhức đầu.
Trên U Ám Tinh cơ bản đã khôi phục bình tĩnh, hầu hết tàn dư Thi Linh tộc đều núp trong dãy núi, chỉ cần giết sạch bọn chúng, số còn lại không đáng sợ nữa, đến lúc đó không cần Lăng Tiêu Tông và Ảnh Nguyệt Điện ra mặt, chỉ với lực lượng của những tông môn kia cũng có thể xử lý được.
– Như vậy đi… Dương Khai nghe xong, toét miệng cười: – Để ta đi một chuyến vậy.
– Ngươi có biện pháp? Tiền Thông kinh ngạc nhìn hắn, lần này gặp lại, Tiền Thông cảm thấy Dương Khai có chút biến hóa, nhưng hắn không rõ khác ở chỗ nào, dưới cảm nhận của hắn, Dương Khai vẫn là Phản Hư tam tầng cảnh, tuy rằng khí tức chỉ hùng hồn hơn một chút, nhưng làm hắn có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Cảm giác như nếu mình động thủ với Dương Khai thì nhất định phải chết vậy.
Ý niệm này dâng lên làm cho Tiền Thông cảm thấy nghi ngờ, nhưng không hiểu tại sao.
– Đến lúc đó sẽ biết.
Dương Khai mỉm cười, không nói rõ ràng.
– Ta đi với ngươi đi. Tiền Thông trầm giọng nói.
Dương Khai gật đầu, đứng dậy, bỗng quay về phía Diệp Tích Quân nói: – Giải tán những người ở Hải Giác Thành đi, mấy năm phong ba, tông môn của bọn họ đều cần nghỉ ngơi lấy lại sức, đợi ở đây lãng phí thời gian cũng không phải chuyện hay.
Diệp Tích Quân ngẩn ra, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
Dương Khai đưa tay ra, bắt được cánh tay Tiền Thông, ngay sau đó, hai người quỷ dị biến mất trước mặt Diệp Tích Quân, mạnh như Diệp Tích Quân cũng không nhận ra bất cứ dấu vết gì.
Diệp Tích Quân biến sắc, bỗng hé miệng nở nụ cười nói: – Thì ra là thế!
Hiển nhiên nàng đã hiểu ra gì đó.
Trầm ngâm một lát, sau đó nàng lấy la bàn truyền tin ra, rót thần niệm vào ra lệnh.
Không lâu sau đó, các võ giả Nhân tộc hội tụ ở Hải Giác Thành nhận được chỉ thị từ Lăng Tiêu Tông: Thi Linh tộc toàn quân bị diệt, các tông môn trở về tổng đà của mình, nghỉ ngơi lấy lại sức!
Nhận được chỉ thị, các võ giả nhìn nhau, hỏi thăm xung quanh, nhưng đều nhận được câu trả lời như nhau, cao tầng Ảnh Nguyệt Điện và Lăng Tiêu Tông đều xác nhận điều này.
Tuy rằng không rõ tại sao bỗng nhiên Thi Linh tộc bị diệt toàn quân, nhưng hóa giải được trường hạo kiếp trên U Ám Tinh này, võ giả Nhân tộc vô cùng hoan hỉ, xuất phát từ lòng tín nhiệm đối với Lăng Tiêu Tông và Ảnh Nguyệt Điện, bọn họ rối rít trở về, thương nghị xem nên trọng chấn tông môn như thế nào.