Lạc Hải vẻ mặt ôn hòa, nhìn Dương Khai cười mắng: -Tên khốn, bổn tọa không ăn ngươi, tại sao ngươi tránh bổn tọa như tránh rắn rết? Bổn tọa chỉ là thấy ngươi tư chất không tầm thường, có duyên với ta, chỉ là muốn truyền y bát cho ngươi mà thôi! Hắn thái độ tùy ý, có một loại bất đắc dĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói cứ như thật vậy.
Các vị trưởng lão Băng Tâm Cốc sắc mặt khẽ run, đồng loạt nhìn về phía Dương Khai, vẻ mặt thần sắc hâm mộ.
Có thể được cường giả như Lạc Hải nhìn trúng, Dương Khai này quả thật là tạo hóa nghịch thiên, từ nay về sau nhất định nổi danh Tinh Vực, một bước lên trời.
Dương Khai chỉ là khẽ mỉm cười.
Xích Hỏa xem như mắt kém vẫn đục khẽ híp lại, trong mắt ẩn chưa tinh quang lóe lên.
Lạc Lê khẽ nhíu mày, không nói một lời.
Cả Băng Cung, có lẽ chỉ có Dương Khai và hai vị Hư Vương Cảnh mới không tin lời Lạc Hải.
Mọi người đều biết, đây chỉ là Lạc Hải mượn cớ để đưa Dương Khai đi! Về phần thu hắn làm đồ đệ, truyền y bát cho hắn, quả thật là hoang đường! Lạc Hải là nhân vật thế nào? Làm sao có thể vì thu nhận một đồ đệ mà đón tiếp trịnh trọng như thế? Hắn nếu nhận đồ đệ, chỉ cần ra ngoài thông báo một tiếng, tất có hàng đoàn hàng đoàn thiên tài hướng về Thúy Vi Tinh, xếp hàng đợi được bái nhập hạ môn của hắn.
Dương Khai cũng không đi vạch trần, chỉ là nói:
– Tiền bối có ý tốt, tiểu tử tâm lĩnh, chỉ là cơ duyên to lớn như này, tiểu tử sợ là không có phúc hưởng thụ, tiền bối vẫn là tìm kiếm đồ đệ khác tốt hơn.
Trong mắt Lạc Hải lóe lên luồng nộ ý ẩn giấu, tâm thầm mắng tiểu tử không biết thức thời, nhưng vẫn cười ôn hòa như cũ: -Ngươi cũng đừng vội vàng cự tuyệt, trước tiên cùng ta về Thúy Vi Tinh rồi nói sau, ở bên cạnh ta vài năm, đến lúc đó nếu ngươi vẫn là thái độ này, vậy bổn tọa tự nhiên sẽ không ép buộc.
Hắn làm như đưa ra nhượng bộ cực lớn.
Xích Hỏa cũng ở một bên nói giúp vào: -Tiểu tử, ngươi có thể thận trọng suy nghĩ, Lạc Hải huynh muốn nhận ngươi làm đồ đệ, đây chính là phúc khí mà ngươi mấy đời không tu luyện được, người bình thường cầu còn không được, ngươi hà tất lại cự tuyệt? -Vị tiền bối này cảm thấy là phúc khí? Ân, nếu tiền bối đã cảm thấy như vậy, không ngại bái Lạc Hải làm thầy là được rồi.
Dương Khai cười ha ha nhìn hắn.
Các vị trưởng lão Băng Tâm Cốc biểu tình bị kiềm hãm, nhìn Dương Khai như quái vật, trái tim mỗi người đều nhảy tới cuống họng rồi.
Gia hỏa này…Quả nhiên to gan lớn mật a, lại dám vũ nhục Xích Hỏa như thế, hắn không sợ xảy ra hậu quả khó chấp nhận sao? Xích Hỏa sắc mặt lạnh lẽo, phẫn nộ quát: -To gan! Trong khi nói chuyện, một luồng tinh quang trong mắt bắn ra, uốn lượn như thực hất hướng Dương Khai đánh tới.
Hắn định trừng trị tiểu tử nói năng vô lễ này một chút.
Dương Khai sắc mặt không đổi, đứng nguyên tại chỗ không có nhúc nhích, Tô Nhan cũng xem công kích kinh khủng kia như không có gì, đôi mắt đẹp từ đầu đến cuối đều không dời khỏi gương mặt Dương Khai, đứng bên cạnh nhìn hắn, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Lạc Hải phất phất tay, động tác tùy ý.
Công kích của Xích Hỏa vô thanh vô tức bị hóa giải.
Trước khi chưa có được bí mật mà Dương Khai cất giấu, Lạc Hải không yên lòng để hắn bị Xích Hỏa đả thương.
– Xích Hải huynh bình tĩnh chớ nóng vội, chỉ là người trẻ tuổi nói xằng nói bậy mà thôi, việc gì phải để ý, Xích Hỏa huynh cũng là Hư Vương Cảnh, bổn tọa mặc dù muốn dạy, sợ là cũng có lòng mà không có sức a.
Xích Hỏa hừ hừ, lạnh nhạt liếc nhìn Dương Khai, ánh mắt bén nhọn như muốn đem hắn thiên đao vạn quả, ngược lại cũng không nói thêm gì nữa.
Lạc Lê vẫn một mực không mở miệng nói chuyện, an tĩnh ngồi một chỗ bỗng nhiên nói: -Người đã đưa đến rồi, Lạc Hải đại nhân nếu là muốn đem hắn đi, xin mời đi liền đi.
Về phần sau khi Lạc Hải dẫn Dương Khai đi rốt cuộc muốn làm cái gì, cũng không phải là Lạc Lê cần phải suy nghĩ rồi.
Nàng và Dương Khai không có giao tình gì, tự nhiên sẽ không vì hắn mà đắc tội Lạc Hải.
Trước mắt nàng chỉ muốn nhanh chóng tiễn Lạc Hải và Xích Hỏa ra khỏi Băng Tuyệt Đảo.
Nàng ngay cả tâm tư truy cứu việc Dương Khai đả thương Nhiễm Vân Đình, đại náo Băng Tuyệt Cốc cũng đều không có.
Nàng luôn có một loại cảm giác bất an, một loại cảm giác tim đập nhanh vấn vít trong lòng, dường như không nhanh chóng để Dương Khai đi thì sẽ có đại sự gì đó lập tức xảy ra.
Lạc Hải nghe vậy gật đầu, nhìn Lạc Lê cười nói: -Lần này bổn tọa không mời mà tới, làm phiền nơi này, mong Lạc Lê sư muội thứ lỗi, ân, sau này Lạc Lê sư muội nếu có thời gian rảnh, có thể đến Thúy Vi Tinh làm khách, bổn tọa nhất định quét dọn giường chiếu nghênh đón. Truyện Ngược
Lạc Lê lạnh nhạt nói:
– Tất có một ngày phải đi viếng thăm, Lạc Hải đại nhận nếu đã tìm được học trò tốt, thiết nghĩ cũng vội vàng trở về Thúy Vi Tinh dốc lòng dạy bảo, Lạc Lê không tiễn.
Nàng trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Nào biết chỉ là Lạc Hải khẽ cười, cũng không có ý đứng dậy cáo từ, mà là liếc nhìn Dương Khai, phất tay nói: -Không vội, chuyện của bổn tọa quả thật đã xong, nhưng Xích Hỏa huynh lần này đến quý đảo, cũng có chuyện quan trọng, bổn tọa đợi hắn.
Lời vừa nói ra, Lạc Lê sắc mặt khẽ biến.
Chuyện mình lo lắng cuối cùng cũng tới sao? Lạc Hải mặc dù không nói rõ ràng, nhưng chỉ là một câu “đợi hắn”
liền khiến cho Lạc Lê ngửi thấy khí tức không tốt.
Chẳng khác gì là nói, lúc này Lạc Hải là đứng về phía Xích Hỏa rồi.
Mấy người Băng Lung và Nhiễm Vân Đình sắc mặt cũng không dễ nhìn, cảnh giác nhìn Xích Hỏa.
Hai đại thế lực Băng Tâm Cốc và Hỏa Diệu Tinh, ở Xích Lan Tinh tranh hùng, hơn mấy ngàn vạn năm không phân thắng bại, thực lực hai bên tương đương, nhưng hôm nay nếu là có Lạc hải nhúng tay vào mà nói, Băng Tâm Cốc tất sẽ rơi vào thế hạ phong.
Hơn nữa còn là hạ phong tuyệt đối, cho dù dựa vào Băng Tuyệt đại trận của Băng Tuyệt Đảo, chỉ sở đều không cách nào xoay chuyển cục diện.
Trong lúc đó, Băng Lung và các vị trưởng lão thần sắc phẫn uất, lại giận mà không dám nói.
Dương Khai ha ha cười đứng trong Băng Cung xem kịch, dường như không có cảm giác đã trở thành giam tù.
– Không biết Xích Hỏa ngươi lần này đến Băng Tuyệt Đảo, có chuyện quan trọng gì? Lạc Lê nhẹ thở dài, bình phục tâm tư quay cuồng, thận trọng hỏi.
Xích Hỏa ha ha cười, một đầu tóc đỏ như lửa bay múa, khí thế mười phần, gật gù đắc ý nói: -Chỉ là chuyện nhỏ, Lạc Lê cô không cần căng thẳng như thế.
Hắn vô cùng đắc ý, cùng Lạc Lê tranh đấu nhiều năm như vậy, mặc dù là nàng mấy ngày này đang luyện công bị thương, bản thân cũng không cách nào chiếm cứ thượng phong, nhưng hôm nay, bản thân đã lãnh hội được cảm giác chiến thắng, mặc dù có mùi vị cáo mượn oai hùm, nhưng Xích Hỏa rất hưởng thụ cảm giác này.
– Nói đi! Lạc Lê lãnh đạm nhìn hắn Xích Hỏa hắc hắc khẽ cười: -Lần này ta đến đây, chỉ là cần một người của quý phái.