Tiểu nha đầu không rành thế sự, còn không biết trên người mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết là khí lực của mình rất lớn, lại không biết lực lượng này giống như một sợi dây thừng lấy mạng, đang chậm rãi thắt chặt sinh cơ của mình.
– Cái này phải làm phiền đại trưởng lão bồi dưỡng Vận Nhi rồi! Dương Khai tươi cười nói.
– Ừm! Ta sẽ mau sớm an bài cho Vận Nhi tu luyện lực lượng thần thức với ta! Diệp Tích Quân gật gật đầu.
– Chuyện Vận Nhi tạm thời để qua một bên. Đại trưởng lão, ta còn có chuyện khác muốn hỏi ngài! Dương Khai nghiêm sắc mặt nói, mắt chăm chú nhìn bà.
– Tông chủ mời nói!
– Ít ngày nữa ta định sẽ lên đường đi xa, ta sẽ dẫn đi một số đệ tử trong tông môn, nếu không không thể vận chuyển chiến hạm. Ba vị trưởng lão Dương Tu Trúc, Sở Hàn Y cùng Lâm Ngọc Nhiêu trước cũng đã nói rồi, muốn rời đi cùng ta. Còn đại trưởng lão thì sao? Có theo ta đi hay không?
– Ta ư? Diệp Tích Quân trên mặt lóe lên ý mong đợi, bất quá rất nhanh liền lắc lắc đầu: – Cảm tạ ý tốt của tông chủ, ta sẽ không cùng đi!
– Quả nhiên… Dương Khai thở dài, dường như sớm có dự liệu.
Diệp Tích Quân thực lực siêu quần, có thể nói là người đứng đầu trên U Ám Tinh, Thế của bà đã đại thành, đã chạm tới ngưỡng cửa lĩnh vực, đã sớm đạt tới tư cách tấn thăng Hư Vương Cảnh.
Chỉ riêng phương diện này, không có người nào có thể sánh vai với bà.
Có thể nói, chỉ cần thoát khỏi ước thúc của pháp tắc thiên địa trên U Ám Tinh, thì với tu vi của Diệp Tích Quân, tối thiểu cũng có tám thành xác suất có thể đột phá đến Hư Vương Cảnh!
Tỷ lệ này là cực kỳ kinh khủng!
Nhưng mà… Đại Đế còn ngủ say trong lầu các, bà không có khả năng yên tâm rời đi.
Điểm này Dương Khai cũng đã sớm có dự đoán, nhưng vẫn phải hỏi một câu, giờ này nhận được trả lời, Dương Khai cũng không muốn khuyên thêm gì.
– Một khi đã như vậy, thì hết thảy chuyện trong tông môn, làm phiền đại trưởng lão trông coi! Dương Khai ung dung nói.
– Có bổn cung, nhất định tông môn không việc gì!
– Ừm, có ngài làm việc, ta yên tâm! Dương Khai gật gật đầu: – Có rảnh rỗi hãy giúp ta tìm người!
– Tìm ai? Diệp Tích Quân không hiểu nhìn Dương Khai, không biết còn có người nào làm cho hắn không yên tâm.
– Lục Diệp của Lưu Vân Cốc! Dương Khai cười lạnh một tiếng: – Nếu tìm được, không cần nhiều lời, cứ giết chết là được!
– Được! Diệp Tích Quân gật đầu.
Tuy rằng Diệp Tích Quân không rõ vì sao Dương Khai muốn tìm giết người này, nhưng nếu tông chủ yêu cầu, đương nhiên bà sẽ không hỏi nhiều.
Dương Khai đứng dậy cáo từ, đi làm chuẩn bị cuối cùng trước khi rời đi.
Hắn muốn cho Diệp Tích Quân lưu ý Lục Diệp, cũng là một loại báo động trong lòng.
Hắn mơ hồ cảm thấy tên Lục Diệp này có chút vấn đề, trước không nói hết lần này tới lần khác hắn là địch với mình, Dương Khai không có đạo lý bỏ qua cho hắn. Mà riêng hành động của người này cũng cực kỳ quỷ bí, mỗi một lần Dương Khai gặp hắn, đều sinh ra cảm giác cực kỳ cổ quái.
Loại cảm giác này, làm hắn rất kiêng kỵ, dường như tên Lục Diệp này không bình thường.
Dùng chiến hạm đi xa, tuy rằng xác suất thành công rất lớn, nhưng cũng phải làm đầy đủ nhiều chuẩn bị.
Các loại vật tư cần phải chuẩn bị đầy đủ, nhân viên phối trí cũng phải phân rõ.
Cả Lăng Tiêu Tông đều được động viên.
Thời gian không tới mấy ngày, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng.
Năm ngày sau, nhận được tin Tiền Thông đã tới Lăng Tiêu Tông.
Phí Chi Đồ không đến. Lần trước ở Lạc Đế Sơn Phí thành chủ thoát chết từ trong hiểm nguy, nhưng cảnh giới tu vi tụt xuống đến Phản Hư lưỡng tầng cảnh, dù có đi theo Dương Khai rời U Ám Tinh cũng không có hy vọng đột phá, nên lão dứt khoát xem như mắt không thấy tâm không phiền, ở lại Thiên Vận Thành bế quan.
Lão lỡ mất cơ duyên bực này, Tiền Thông cũng thở dài tiếc nuối.
Càn Thiên Tông bên kia có Mặc Vũ tới.
Hơn ba năm trước, Dương Khai cũng đã thương nghị với Càn Thiên Tông, Càn Thiên Tông chỉ cần một danh ngạch, không biết bọn họ đã thương nghị nội bộ như thế nào, mà tông chủ Cố Chân cũng không tới, ngược lại là Mặc Vũ tương đối quen thuộc với Dương Khai chạy tới.
Đều là người quen cũ, gặp mặt tự nhiên không tránh khỏi hàn huyên một trận.
Lăng Tiêu Tông đi theo ba vị Phản Hư tam tầng cảnh, dĩ nhiên là Dương Tu Trúc, Sở Hàn Y cùng Lâm Ngọc Nhiêu.
Năm người này mang theo hy vọng cùng chờ đợi của vô số võ giả của U Ám Tinh mấy vạn năm nay, rốt cuộc có thể tấn thăng đến Hư Vương Cảnh hay không, thì phải nhìn cố gắng cùng cơ duyên của chính bọn họ.
Dương Khai chẳng qua là cung cấp một cơ hội cho họ mà thôi.
Từ xưa đến nay, Phản Hư Cảnh đột phá đến Hư Vương Cảnh đều vô cùng gian khổ, phóng mắt nhìn cả Tinh Vực, đều không có bao nhiêu Hư Vương Cảnh. Những người này, bất kỳ một người nào đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, mỗi người đều là cao thủ được các võ giả trên tinh tu luyện này quỳ bái.
Cho nên mặc dù năm người này có tư cách đột phá, cũng không nhất định hết thảy có thể thuận lợi.
Nói không chừng bọn họ sẽ toàn bộ thất bại!
Nửa tháng sau, trong Thiên Nhất Cung, Dương Khai đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, chợt mở mắt, đứng lên, cất bước đi ra ngoài.
Vừa mở ra cửa cung, trước cửa đứng một nữ nhân ăn mặc theo kiểu thiếu phụ, đang lẳng lặng chờ.
Vừa thấy Dương Khai đi ra, nàng hít một hơi thật sâu, bộ ngực đầy đặn phập phòng, bởi vì quá kích động khẩn trương, nắm chắc nắm tay.
Thiên Nguyệt!
Chuyến đi xa này, dĩ nhiên Dương Khai sẽ không để nàng ở lại.
Là người đến từ cùng một đại lục với Dương Khai, nàng giống nhau cũng đang mong đợi có thể tìm được Băng chủ Thanh Nhã, tìm được Tô Nhan, tìm được mấy người Băng Tông khác.
Nàng so với bất kỳ kẻ nào đều khát vọng gặp lại những khuôn mặt nhớ thương kia.
– Đều chuẩn bị rồi chứ? Dương Khai nhìn nàng.
Thiên Nguyệt gật gật đầu: – Hết thảy thỏa đáng, chỉ chờ tông chủ!
– Vậy… đi thôi! Dương Khai toét miệng cười, sãi bước đi phía trước. Trong tay nắm lại, có một viên châu sáng bóng tản ra hàn ý nhàn nhạt: là Băng Hồn Châu của Tô Nhan! Châu còn người còn, châu nát người vong.
Chỉ cần có nó, Dương Khai liền xác định Tô Nhan đang bình yên sinh sống tại một góc nào đó ở Tinh Vực; chỉ cần có nó, Dương Khai tin tưởng sẽ có một ngày hai người có thể gặp lại nhau.
Sau nửa canh giờ, chiến hạm đen như mực từ từ bay lên không, chúng đệ tử Lăng Tiêu Tông ở phía dưới hoan hô đưa tiễn, cho đến khi chiến hạm biến mất không thấy…