Diệp Tích Quân liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: – Thì ra tông chủ kêu tiểu nha đầu này đến là có ý đồ như vậy.
Dương Khai cười hắc hắc, thản nhiên nói:
– Ngươi cũng biết tình huống hiện tại của tông môn, trừ ngươi ra, những người khác căn bản không thể làm được, tiểu nha đầu có thể chất đặc thù, để những người khác dạy dỗ chỉ sợ lầm đường, còn để đại trưởng lão dạy quả là an tâm hơn nhiều.
Nghe Dương Khai nói vậy, Hoàng Quyên sáng mắt, cũng cảm thấy hồi hộp.
Tuy nàng không đành lòng rời xa Lâm Vận Nhi, nhưng trình độ của mình thì mình rõ, Lâm Vận Nhi đi theo mình tu luyện, đương nhiên thua xa Diệp Tích Quân, vì tiền đồ của tiểu nha đầu, Hoàng Quyên không ngại rời xa nàng.
Huống chi, đại trưởng lão cũng luôn ở trong Lăng Tiêu Tông, nàng và Lâm Vận Nhi vẫn có cơ hội gặp mặt.
Nàng và Dương Khai hai người một xướng một họa, Diệp Tích Quân không ngừng cười khổ, nhẹ nhàng xoa trán nói: – Nếu ta mà cự tuyệt, vậy thì không ổn lắm nhỉ?
– Thuộc hạ không dám, nếu đại trưởng lão không muốn, thuộc hạ cũng không dám cưỡng cầu. Hoàng Quyên sợ hãi nói.
– Hà.
Diệp Tích Quân thở dài. – Không phải là bổn cung không muốn thu đồ đệ, chỉ là tiểu nha đầu có thể chất đặc thù, khi chưa hiểu được thể chất của nàng, những công phu ta nắm giữ chưa chắc đã thích hợp với nàng, nhưng… chỉ điểm một chút thì không thành vấn đề.
Hoàng Quyên mừng rỡ.
– Nhưng cũng phải để nàng nói lên suy nghĩ của mình. Diệp Tích Quân mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa nhìn Lâm Vận Nhi, khẽ hé môi nói: – Vận Nhi, ngươi có nguyện ý đi theo bổn cung tu luyện không?
– Nguyện ý. Không ngờ Lâm Vận Nhi lại không cần nghĩ ngợi, nhanh chóng đáp ứng.
Diệp Tích Quân ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: – Tại sao?
– Bởi vì nhìn ngươi có vẻ rất lợi hại. Lâm Vận Nhi nghiêng đầu nói.
Đám người Dương Khai buồn cười, tuy trẻ con không hiểu thế sự, nhưng cũng có trực giác của mình, lập tức liền nhìn ra người có tu vi cao nhất trong ba người.
Diệp Tích Quân ra vẻ uy nghiêm, trầm giọng nói: – Đi theo bổn cung sẽ rất cực khổ, nếu ngươi không cố gắng tu luyện, bổn cung sẽ đánh ngươi, chửi ngươi, ngươi biết chứ?
– Vận Nhi sẽ cố gắng tu luyện, sẽ không để ngươi đánh ta mắng ta.
– Tốt. Diệp Tích Quân hài lòng gật đầu. – Kể từ hôm nay, ngươi ở lại Bách Hoa Cư đi.
Thấy Diệp Tích Quân đáp ứng, Hoàng Quyên kích động chảy nước mắt, miệng không ngừng cảm tạ.
Diệp Tích Quân khoát tay nói: – Ta chỉ chỉ điểm nàng tu luyện, cũng không thu đồ đệ, điểm này ngươi và tông chủ nhớ kỹ.
– Thuộc hạ nhớ kỹ, Vận Nhi được đại trưởng lão chỉ điểm là nàng có phúc, thu đồ hay không không sao cả.
– À, không có chuyện thì không cần tới Bách Hoa Cư, ta sẽ để Vận Nhi chủ động đi thăm ngươi.
Diệp Tích Quân dặn dò, sau đó nhìn Dương Khai: – Nếu tông chủ không có chuyện, xin mời trở về.
Lại ra lệnh đuổi khách…
Dương Khai buồn bực, sờ mũi đứng dậy, không đợi Hoàng Quyên đang chia tay với Lâm Vận Nhi, một mình rời đi.
Năm ngày sau, trong pháp trận thuộc Lăng Tiêu Tông ngoài Lưu Viêm Sa Địa, tia sáng lóe lên, Dương Khai hiện ra ở trung tâm pháp trận, không nói gì với đệ tử canh gác, lấy Tinh Toa ra bay đi, nhanh chóng biến mất.
Lúc này Lăng Tiêu Tông đã an ổn, trong tông không có chuyện gì, ngoài tông không có gì đáng lo, hắn chuẩn bị đi xa một chuyến.
Từ khi đi vào Tinh Vực đã hai, ba chục năm, trong lòng hắn vẫn canh cánh về Thông Huyền đại lục, tha thiết nhớ mong, mà lúc này trong Lăng Tiêu Tông có một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương, cho nên hắn định trở về Thông Huyền đại lục một chuyến.
Dĩ nhiên, nếu như có có thể, hắn còn định đi gặp Tô Nhan và Phiến Khinh La.
Rất nhiều người đang chờ hắn, hắn không thể một mực ở tại U Ám Tinh.
Nhưng trước đó, hắn phải gom góp một chút tài nguyên tu luyện, dù sao lần này đi xa không chỉ một hai năm, Lăng Tiêu Tông lại không tiếp xúc với ngoại giới, đủ loại tài nguyên tu luyện không thể tự cấp tự túc, trước khi rời đi, Dương Khai muốn để lại nguồn tài nguyên dự trữ cho đệ tử trong tông.
Thánh tinh thì dễ dàng không cần lo lắng, tầng thứ hai Lưu Viêm Sa Địa vốn có một quặng thánh tinh, trữ lượng phong phú, đủ dùng tới ngàn năm không cần phải lo, nhưng đan dược thì lại thiếu thốn.
Tuy Dương Khai là luyện đan sư, nhưng không thể luyện chế quá nhiều, chỉ có thể đi mua.
Nghĩ vậy, đoạn đường này Dương Khai không dùng pháp trận không gian để di chuyển, mà gặp thành nào là đi vào, mua sắm các loại linh đan diệu dược.
Hắn đang chạy tới Ảnh Nguyệt Điện!
Nếu định đi xa, đương nhiên Dương Khai đi thăm Tiền Thông và Phí Chi Đồ, từ lâu hai người đã có ý định thuận gió đẩy thuyền, chẳng qua lúc đó Dương Khai không xác định được, cho nên một mực chưa báo đáp bọn họ.
Lúc này ngay cả người của Càn Thiên Tông cũng được một danh ngạch, đương nhiên Dương Khai sẽ không bỏ qua Ảnh Nguyệt Điện, dù sao từ khi tới U Ám Tinh, Tiền Thông chiếu cố mình rất nhiều, Phí Chi Đồ cũng coi như có giao tình với mình.
Nếu không từ biệt bọn họ, vậy cũng không hay.
Cùng lúc đó, trên một bình nguyên rộng lớn ở phía đông U Ám Tinh, một tòa thành lớn nguy nga sừng sững, kéo dài hơn ngàn dặm, mà ở vị trí trung tâm của tòa thành chính, từng tòa cung điện to lớn san sát nhau như rừng.
Nơi này là tổng đà Chiến Thiên Minh, Chiến Thiên Thành.
Trong một cung điện, có hai người đang trao đổi chuyện quan trọng, một người là lão giả tóc bạc mặt mũi hồng hào, người còn lại là nam tử trung niên thân hình khôi ngô.
Nếu Dương Khai ở đây, khẳng định có thể nhận ra lão giả kia chính là đại trưởng lão Chiến Thiên Minh, tu luyện không gian bí thuật giống hắn Mạc Tiếu Sinh.
Mà lúc này, vị trưởng lão uy danh hiển hách này lại cung kính đối mặt với nam tử trung niên kia.
Thân phận của người này chính là minh chủ Chiến Thiên Minh Khúc Tranh!