Giờ phút này Dương Viêm đang đứng phía trước quan tài bằng bạch ngọc trong suốt, lẳng lặng chăm chú quan sát, ánh mắt phức tạp.
Trong quan tài có một người đang nằm, hình dáng rõ ràng là một nữ tử, nhìn lên khuôn mặt thì lại giống Dương Viêm như đúc, nếu có Dương Khai ở chỗ này nhất định có thể nhận ra người đang nằm trong quan tài này là ai.
Tinh Không Đại Đế!
Mấy vạn năm trước đã thống nhất tất cả những siêu cường giả trên Tinh Vực, truyền thuyết về nàng cho đến nay đã được người ta truyền tụng đến mức thuộc lòng. Tinh Đế Lệnh mà nàng luyện chế ra khiến cho các thế lực lớn vô cùng mơ ước, bất kỳ một thế lực nào thu được đều sẽ coi là bảo vật trấn phái, không dám dễ dàng vận dụng, chỉ vào thời điểm sắp diệt vong mới có thể mời ra Tinh Đế Lệnh, phóng ra thần thông mà Đại Đế phong ấn bên trong.
Địa vị của nàng cao đến mức có thể một tay che trời, là tồn tại cao nhất trên toàn bộ Tinh Vực!
Nhưng lại không có ai biết, Tinh Không Đại Đế thanh danh vang dội này lại là một nữ nhân. Có lẽ giới tính của nàng sớm bị người đời quên mất trong dòng sông lịch sử rồi, cũng có thể là từ trước tới nay chưa từng có ai thấy được hình dáng chân thực của nàng, nhưng uy danh của nàng thì vẫn lưu truyền muôn đời.
Nhìn nữ nhân nằm bên trong quan tài trong suốt, Dương Viêm có một loại ảo giác như chính mình đang soi gương vậy, từ hình dáng đến dung mạo của hai người giống nhau như đúc, điểm bất đồng duy nhất chính là khí chất.
Mặc dù đang ngủ say, nhưng từ dung nhan của Đại Đế cũng lộ ra một vẻ uy nghiêm, loại uy nghiêm này là một loại khí chất cao quý khiến người ta không dám nhìn thẳng, dường như chỉ liếc nhìn nàng một cái thôi, cũng đã phạm phải tội lớn rồi.
– Thì ra bộ dáng của ta là như thế này. Dương Viêm nhẹ giọng cảm thán.
– Đại nhân! Diệp Tích Quân khẽ gọi, nghĩ rằng Dương Viêm đang muốn sai bảo nàng điều gì đó.
– Không sao!
Dương Viêm hờ hững trả lời: – Ta chỉ đang tự nhủ mà thôi.
Diệp Tích Quân không dám nhiều lời, cúi đầu xuống, yên lặng đứng tại chỗ.
Dương Viêm nhẹ nhàng hít một hơi, quay đầu nhìn xung quanh, rồi khẽ thở dài nói: – Nguyên Vũ Hoán Hồn Đại Trận này không sai biệt lắm cũng nên khởi động rồi.
Giờ phút này, toàn bộ mặt đất, vách tường bên trong cung điện khổng lồ đều hiện lên những phù văn huyền ảo phức tạp. Theo ánh sáng của từng phù văn phát ra, cả cung điện dần dần tràn ngập một loại lực lượng huyền diệu. Diệp Tích Quân đứng ở đây, dường như loáng thoáng nghe thấy những âm luật uyển chuyển truyền đến, tựa như có người đang kêu gọi bên tai, khiến cho thần hồn linh thể của nàng giống như bị kích động muốn chui ra khỏi thể xác vậy.
Ý niệm này hiện ra, khiến mồ hôi lạnh của Diệp Tích Quân toát ra khắp người.
Thần hồn linh thể vô cùng yếu đuối, bình thường đều ẩn giấu trong thức hải. Thông thường, võ giả sẽ không để thần hồn linh thể rời khỏi thể xác, trừ khi gặp phải tình huống cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu không tìm được vật dẫn thích hợp thì thần hồn linh thể sau nửa ngày sẽ tan biến trong trời đất, thần hồn câu diệt mãi mãi.
Nguyên Vũ Hoán Hồn Đại Trận này Diệp Tích Quân chưa từng nghe nói qua, cũng không biết có tác dụng kỳ diệu gì, nhưng dựa theo tình hình của bản thân lúc này có thể đoán ra, đây chắc chắn là có quan hệ đến việc Đại Đế thức tỉnh.
Theo mỗi võ giả lần lượt bỏ mình trong Đế Uyển, tại cung điện nơi Dương Viên đang ở, số lượng phù văn sáng lên cũng ngày càng nhiều, dường như Nguyên Vũ Hoán Hồn Đại Trận có quan hệ với việc võ giả tử vong ở bên ngoài, phải trả giá bằng tính mạng của bọn họ để khởi động.
Dương Viêm không thể nào làm ra chuyện như vậy, nhưng Đại Đế thì có thể.
Đế Uyển nằm quay mặt ra toàn bộ Tinh Vực, võ giả đã đi vào trong này đều phải chuẩn bị tâm lý, tìm bảo vật ở trong đó dĩ nhiên sẽ đi kèm với nguy hiểm.
Không ai ép bọn họ vào Đế Uyển, tất cả đều tự nguyện, hiện tại bỏ mạng ở nơi đây, trở thành lực lượng cơ bản để khởi động Nguyên Vũ Hoán Hồn Đại Trận, dĩ nhiên không có gì oán hận.
Vì để bản thân thức tỉnh, chết một số người thì đã sao? Những Phản Hư Cảnh này trong mắt Đại Đế có lẽ không bằng cả con kiến.
Thấy số lượng phù văn chưa phát sáng bên trong cung điện chỉ còn dư lại mười mấy cái, Dương Viêm không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua lối vào.
Nhưng tất cả trống vắng, không một ai tới.
Muốn được nhìn thấy mặt người đó một lần cuối cùng cũng trở thành hy vọng xa vời…
Dương Viêm chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, dường như chỉ trong nháy mắt, cả cung điện đã sáng rực rỡ, tất cả phù văn đều đã phát sáng, Nguyên Vũ Hoán Hồn Đại Trận bố trí ở nơi này ầm ầm vận chuyển.
Từng cái phù văn một từ khắp xung quanh cung điện bay tới, tựa như sao băng vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ, tất cả đều đồng loạt phóng tới, chìm vào bên trong cơ thể mềm mại của Dương Viêm.
Dương Viêm không khỏi lộ ra vẻ đau đớn.
Diệp Tích Quân kinh ngạc quan sát, nhưng giờ phút này nàng lại không giúp được chút gì, thậm chí ngay cả động đậy một ngón tay cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, nàng đã trở thành người xem, chỉ có thể tập trung quan sát thời khắc lịch sử này mà thôi.
– Diệp trường lão… Từ bên kia bỗng nhiên truyền tới tiếng gọi của Dương Viêm.
Diệp Tích Quân vội vàng đáp: – Có thuộc hạ!
– Bất kể sau này ta trở nên thế nào, ngươi phải hỗ trợ cho Dương Khai một cách tốt nhất!
Diệp Tích Quân ngẩn ra, ngay sau đó nghiến răng đáp: – Tuân lệnh đại nhân!
Mệnh lệnh của Dương Viêm, cũng coi như là mệnh lệnh của Đại Đế, nàng sẽ không hỏi lý do, chỉ có tuân lệnh thi hành mà thôi.
Trong lúc mơ hồ, trong ánh sáng trắng rực rỡ chói mắt, Diệp Tích Quân loáng thoáng thấy được vẻ mỉm cười. Ngay sau đó, ánh sáng tỏa ra mạnh mẽ bao trùm toàn bộ thân hình Dương Viêm tạo thành một quả cầu ánh sáng, quả cầu ánh sáng liền nhoáng lên một cái bắn thẳng vào trong quan tài bằng bạch ngọc trong suốt, Dương Viêm cũng biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, cả cung điện khôi phục lại vẻ yên tĩnh, dường như trước đó chưa từng xảy ra việc gì vậy.
Toàn bộ phù văn được thắp sáng đều mờ xuống, Nguyên Vũ Hoán Hồn Đại Trận cũng đã ngừng vận chuyển. Trong đại điện chỉ còn lại lẻ loi một mình Diệp Tích Quân và một cỗ quan tài trong suốt đang nằm lơ lửng giữa không trung.