Thấy vậy, Thẩm Thi Đào cũng không tiện dây dưa nữa, mà vừa nói vừa cười chuyển sang vấn đề khác. Khoảng chừng một canh giờ sau, Thẩm Phàm Lôi đã quay lại.
Chỉ bất quá, vẻ mặt của hắn có chút lúng túng, trông bộ dạng như đã phụ sự nhờ vả.
Vừa thấy biểu cảm của hắn, Dương Khai không khỏi thấp thỏm, âm thầm suy đoán, liệu có phải đối phương không muốn du di dàn xếp.
Nếu như là như vậy thì phiền phức rồi. Từ đây bay về Long Huyệt Sơn, phải mất khoảng hai ba tháng.
Thẩm Thi Đào rõ ràng cũng có chút suy đoán, đợi sau khi đệ đệ của mình tới, liền vội vàng hỏi:
– Phàm Lôi, không thuận lợi sao? Thẩm Phàm Lôi cười chế giễu một cái, trên mặt hiện lên vẻ áy náy, lắc đầu nói:
– Không thuận lợi lắm.
– Sao vậy? Thẩm Thi Đào hỏi tới.
– Vị tiền bối đó vừa hay không có trong thành, nghe người khác nói, hình như đã tiếp nhận một nhiệm vụ, ra khỏi thành rồi.
– Ra khỏi thành rồi? Thẩm Thi Đào kinh ngạc.
– Sao lại ra khỏi thành vừa khéo lúc này. Đệ không phải là bị bọn họ trêu chọc đấy chứ?
– Không đâu, không đâu! Thẩm Phàm Lôi vội vàng xua tay.
– Đệ cũng đã tìm những người khác để nghe ngóng rồi. Được biết vị tiền bối đó quả thực là có nhiệm vụ trong người, mấy hôm trước vừa vặn ra khỏi thành, dường như nhanh nhất cũng phải ba hôm nữa mới trở về.
– Ba hôm… Thẩm Thi Đào lẩm bẩm một tiếng, quay đầu nhìn Dương Khai, áy náy cười:
– Dương tiểu ca, thật ngại quá, sự việc gặp chút trở ngại, làm huynh thất vọng rồi.
– Không sao, chuyện gì cũng đều có ngoài ý muốn. Dương Khai thản nhiên trả lời. Thấy Dương Khai không tỏ ra chút không vui nào, tảng đá trong lòng Thẩm Thi Đào lúc này mới rơi xuống, mở miệng nói:
– Bất quá vị tiền bối đó nhanh nhất cũng phải ba ngày mới quay lại, huynh có thể ở đây đợi thêm vài ngày không? Huynh yên tâm, chỉ cần vị tiền bối đó vừa về tới, chúng ta nhất định sẽ thu xếp cho huynh rời khỏi đây.
– Nếu chỉ có ba ngày thì không thành vấn đề, cho dù đợi tới mười ngày cũng không sao. Dù sao cũng tốt hơn nhiều việc ta và Dương Viêm phải bay hai ba tháng. Bất quá Thẩm huynh có thể đảm bảo vị tiền bối đó sẽ không trì hoãn quá lâu sao? Nếu như thời gian quá dài, vậy có chút bất tiện.
– Điều đó không có gì phải lo! Thẩm Thi Đào khúc khích cười.
– Nếu như sau ba ngày, vị tiền bối đó vẫn chưa trở về, chúng ta tới nơi khác là được. Bất luận là Liệt Phong Thành của Cực Đạo Môn hay Mặc Hải Thành của Càn Thiên Tông chúng ta, lộ trình cách nơi này đều không quá mười ngày nửa tháng.
Trong hai tòa thành trì này đều bố trí pháp trận không gian, trực tiếp liên thông với Thiên Vận Thành. Ở nơi này thiếp và Phàm Lôi còn phải nhờ vào quan hệ, nhưng ở Liệt Phong Thành hay Mặc Hải Thành, chúng ta có thể hoàn toàn làm chủ.
Dương Khai nghe vậy, trước mắt sáng ngời, tia băn khoăn cuối cùng trong lòng cũng biến mất, lập tức gật gật đầu, xem như đồng ý với đề nghị của Thẩm Thi Đào. Nếu đã quyết định ở lại đây đợi ba ngày, vậy trước tiên tất nhiên là tìm chỗ ở.
May mà những nơi như khách điếm ở trong Hắc Nha Thành cũng không ít, mà hai người Thẩm Thi Đào và Lục Oánh đều là tiểu phú bà trên người có hơn trăm vạn thánh tinh, tìm chỗ ở tất nhiên sẽ không quá tệ. Sau một hồi, một nhóm sáu người liền tiến vào trong một khách điếm có đẳng cấp tên là Phi Linh Điện.
Phi Linh Điện này, cũng là tồn tại có tiếng tăm ở trong Hắc Nha Thành, là khách điếm đẳng cấp cao nhất. Thông thường võ giả ra vào nơi này, không phải phú thì là quý, mỗi một người đều không thể xem thường. Mà ở nơi này một đêm, ít nhất cũng phải tốn ba nghìn thánh tinh thượng phẩm.
Cái giá như vậy không thể nói là nhỏ, phải biết rằng khách điếm bình thường, ở một đêm trong phòng tốt nhất cũng chỉ có hơn trăm thánh tinh mà thôi. Nhưng giá ở Phi Linh Điện này, lại gấp mấy chục lần những khách điếm bình thường.
Nếu không phải lần này Dương Khai ra tay giúp đỡ bọn họ hai lần, lần sau cùng còn là ơn cứu mạng, Thẩm Thi Đào cũng sẽ không phô trương lãng phí như vậy.
Dù nàng ta có không ít thánh tinh, nhưng nàng trước nay chưa từng tiêu pha xa xỉ, lần này coi như là mượn hào quang của Dương Khai mà xa hoa một phen.
Giá tiền tuy rằng cao tới vô lý, nhưng sau khi vào ở, mọi người đều cảm thấy của đáng đồng tiền bát gạo.
Nguyên nhân không gì khác, mỗi người khác ở tại nơi này đều ở riêng biệt trong một lầu các nhỏ, lầu các có ba tầng, tầng một là nơi tiếp khách, tầng hai là nơi tĩnh tọa tu luyện, tầng ba còn có phòng chuyên luyện đan và phòng chuyên luyện khí, có thể để cho những khách trọ là luyện đan sư và luyện khí sư sử dụng.
Mà mỗi một tầng, đều được bố trí ít nhất bảy tám đạo cấm chế, nhưng đạo cấm chế này không những có thể ngăn cách những người bên ngoài dùng thần niệm dò xét, mà còn có tác dụng báo động.
Đồng thời trong mỗi một tòa lầu, đều có hai thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha phục vụ, những thiếu nữ này cũng là võ giả, bất quá tu vi không cao, phần lớn đều ở cấp độ Chân Nguyên Cảnh, thậm chí còn có Ly Hợp Cảnh.
Các nàng đều đã trải qua đào tạo chuyên nghiệp, có thể thỏa mãn phần lớn yêu cầu của khách, đương nhiên một số yêu cầu quá quá dáng sẽ không được thỏa mãn.
Mà theo như lời của gã võ giả tiếp đãi mọi người thì Phi Linh Điện này, kỳ thực là sản nghiệp của thành chủ đại nhân cùng mấy vị trưởng lão khác trong thành, cho nên về mặt an toàn có thể yên tâm, căn bản không thể có người tới đây gây chuyện.
Tên võ giả tiếp đón vô tình hay hữu ý để lộ thông tin này, hiển nhiên cũng có chút ý đồ cảnh cáo, để cho nhóm người Dương Khai đừng coi thường bối cảnh của tòa khách điếm này, càng không nên gây sự ở đây.
Một nhóm sáu người, đương nhiên không cần tới sáu tòa lầu, Thẩm Thi Đào lập tức làm chủ, thuê ba tòa, nàng ta và Lục Oánh ở một tòa, Uông Hàm Ngọc và Thẩm Phàm Lôi một tòa, Dương Khai đương nhiên ở cùng một tòa với Dương Viêm.
Sau khi sắp xếp xong, mọi người bèn phân tán, tiến vào trong lầu các nghỉ ngơi. Tòa lầu mà Dương Khai và Dương Viêm ở được xây dựng rất đặc biệt, nó cũng được đặt cho một cái tên rất trữ tình, gọi là Hoa Tuyết Nguyệt Lâu.
Dương Viêm thấy vậy, bĩu môi một hồi, Dương Khai cũng chẳng có ý nghĩ khác thường gì, cùng Dương Viêm mỗi người chọn một phòng, tĩnh tọa nghỉ ngơi.