Khí linh xoay người một cái mới bay xuống, hiển nhiên là Dương Khai nói đúng.
– Được. Dương Khai cũng không chần chờ, giơ tay đánh ra thánh nguyên, rót vào trong 4 cái trụ đá, mở ra đại trận bên trong thạch thất mở ra. Trong phút chốc, Địa Tâm Hỏa cuồn cuộn rút ra từ Địa Tâm Hỏa Trì, không ngừng rót vào lò luyện khí.
Khí linh lóe lên trực tiếp biến thành ánh lửa chui vào trong lòng đất, không biết nó muốn làm gì.
Dương Khai thật sự không sợ nó chạy trốn, trước không nói còn có thần thức cấm chế, vật chứa nó vẫn còn ở nơi này.
Một lát sau Dương Khai biến sắc, tập trung nhìn lại lò luyện khí. Cũng không biết khí linh động tay chân gì ở bên dưới, Địa Tâm Hỏa rút ra lập tức hung mãnh gấp mấy lần, làm cho cấm chế bên trong thạch thất mơ hồ có dấu hiệu không chịu nổi.
Tất cả lực lượng của Địa Tâm Hỏa đều bị lò luyện khí thu vào, khiến nó chấn động không ổn định, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Đồng thời, trên lò luyện khí, những đường phù văn lưu chuyển, những đường năng lượng như xiềng xích trói buộc tự nhiên xuất hiện.
Dương Khai cũng sửng sốt.
Hắn đã từng gặp những đường năng lượng này, chính là hơn 1 tháng trước, lúc khí linh truy đuổi hắn, ở bên ngoài lối đi xuất hiện loại năng lượng này. Lúc đó, năng lượng này đã xoắn vỡ thân thể khí linh, mới để cho hắn trốn thoát.
Giờ nó lại xuất hiện, Dương Khai lập tức hiểu ra là chuyện gì.
Thì ra lò luyện khí này bị người ta đặt cấm chế, khóa trong thạch thất này.
Nói như vậy, chẳng phải là khí linh đã ra đời từ mấy chục ngàn năm trước? Chủ nhân lò luyện khí dùng thủ đoạn này để khóa nó lại, không cho khí linh thoát ra. Bằng không, với bản lĩnh của khí linh, nó hoàn toàn có thể mang lò luyện khí ra khỏi Địa Tâm Hỏa Trì, căn bản không cần phải nằm chết dí trong này, hiu quạnh mấy chục ngàn năm.
Sau khi hiểu rõ chuyện này, Dương Khai cười khổ, xem ra muốn lấy đi lò luyện khí, trước tiên còn phải phá bỏ tầng cấm chế này.
Khẳng định khí linh này không có cách nào phá giải, nếu không nó đã sớm bỏ chạy, đã không bị nhốt ở chỗ này.
Chưa được khí linh kia giúp gì, lại còn phải dốc sức ra làm giúp nó. Dương Khai thầm kêu đen đủi.
Một đường ánh sáng đỏ lóe lên trên mặt đất, khí linh lại hiện ra, nhìn cấm chế trên lò luyện khí mà không ngừng kêu to, Dương Khai cũng hiểu được, cũng không chần chờ, xông lên phía trước, không ngừng đánh ra Hàn Diễm, đánh phá những đường xiềng xích năng lượng.
Loại cấm chế này dù được bố trí vô cùng cao minh, cũng rất chắc chắn, nhưng dù sao cũng là vật chết, Hàn Diễm của Dương Khai lại tương khắc, cho nên phá giải cũng không khó khăn.
Nửa ngày sau, những đường xiềng xích năng lượng không ngừng bị Hàn Diễm đóng băng, cuối cùng cũng dần dần nứt vỡ.
Khí kinh vẫn đang đợi bên cạnh thấy vậy, kêu to một tiếng, trong giọng toát ra vô cùng vui sướng, chui đầu vào trong lò luyện khí.
Vật chứa cùng khí linh thoáng cái hợp lại làm một, một cỗ hỏa linh khí ầm ầm bùng phát khiến Dương Khai đột nhiên biến sắc.
Giờ hắn mới hiểu được, trước đây hẳn là khí linh bị người ta đặt tầng cấm chế này mới không thể phát huy toàn bộ thực lực. Bằng không, lúc đó ai thắng ai thua thật đúng là khó nói.
Cũng may mắn có cấm chế trói buộc, giúp hắn có cơ hội thu phục khí linh, điểm này, hắn phải vô cùng cảm tạ chủ nhân lò luyện khí này.
Trong khi hắn còn đang kinh ngạc, chiếc lò luyện khí to lớn chậm rãi bay lên không trung, sau đó xoay tròn, rồi nhanh chóng thu nhỏ.
Rất nhanh, lò luyện khí to lớn giờ chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, thật là xinh xắn.
Tia sáng lóe lên, lò luyện khí liền bay đến trước măt Dương Khai, từ trong lò, một cái bóng lửa đỏ rực hiện ra, lóe lên rồi biến mất.
Dương Khai hít sâu một hơi, cầm lấy cái lò tinh xảo trước mặt, bỏ vào trong nhẫn không gian.
Hắn không bỏ lò luyện khí vào trong không gian Hắc Thư. Dù sao trong không gian Hắc Thư có nhiều vật trân quý, mà khí linh vừa nhìn cũng biết không phải là hạng đàng hoàng. Nếu để nó trong không gian Hắc Thư, Dương Khai không yên tâm, làm không xong sẽ bị mất đồ nữa.
Sau khi thu lò luyện khí, Dương Khai gỡ lấy 8 viên đá phát sáng khảm trên vách đá, cũng thuận tay ném luôn vào nhẫn không gian, lúc này mới thản nhiên đi ra ngoài thạch thất.
Không cần phải ở lại nơi này nữa, cả Địa Tâm Hỏa Trì và thạch thất đều bị hắn quét sạch sành sanh, toàn bộ vật có giá trị đều đã thuộc về hắn.
Ở lại nữa cũng chỉ lãng phí thời gian.
Dương Khai nhanh chóng đến đáy cửa ra, nhìn lên cửa ra tận ở trên đỉnh, thầm khó xử.
Từ chỗ này tới cửa ra ít nhất cũng mấy ngàn trượng, hơn nữa Địa Tâm Hỏa Trì thỉnh thoảng sẽ phun trào dung nham, cứ trèo lên như vậy sẽ có chút rắc rối, nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Ngẫm nghĩ một hồi, ánh mắt Dương Khai sáng ngời, lại lấy ra lò luyện khí.
Hắn còn nhớ, vừa rồi hình như khí linh có thể bay, mặc dù chỉ là bay tới bay lui ở trong nhà đá, nhưng dường như không chịu ảnh hưởng của pháp tắc thiên địa trong này.
Trao đổi một phen, Dương Khai mừng không thôi, quả nhiên khí linh có thể bay thẳng ra ngoài. Hắn không chần chờ nữa, để nó chở mình.
Một lát sau, trên mặt đất tầng thứ 5, cột sáng đỏ bùng lên, ở bên dưới, hai tay Dương Khai tràn ngập Hàn Diễm, cầm lấy hai chân của khí linh, vọt ra ngoài.
Một đường chạy ra Địa Tâm Hỏa Trì, khí linh liền kêu to một tiếng, tựa như có cuộc đời mới, liền muốn giương cánh bay cao.
Nào biết, nó chỉ mới bay lên 10 trượng, thân hình liền bị kiềm hãm, ầm ầm rớt xuống, nện xuống đất mặt mày xám xịt.
Dương Khai thấy vậy, lập tức hiểu được khí linh không phải không chịu ảnh hưởng của pháp tắc thiên địa, mà là ảnh hưởng nhỏ hơn nhiều so với mình, nhưng vẫn không thể bay quá cao