Chỉ là lúc Đại Diên ngẩng đầu nhìn lên, bất ngờ phát hiện bầu trời bị một tầng màn màu đỏ che lấp, không thấy được tinh tú nhật nguyệt, điều này làm cho nàng hơi khó hiểu.
– Không cần hoài nghi, chỗ này ở trong Lưu Viêm Sa Địa. Dương Khai từ tốn nói.
Đôi mi thanh tú của Đại Diên nhíu lại, dường như hiểu rõ: – Chúng ta về tới tầng thứ hai?
– Tầng thứ hai?
Dương Khai nhìn nàng một cái, bỗng cười lắc đầu nói: – Không phải, nơi này là tầng thứ tư!
– Cái gì? Đại Diên kêu thất thanh. – Tầng thứ tư?
– Đúng, tầng thứ tư, khu thiên tài địa bảo! Giọng nói của Dương Khai nghiêm túc hơn nhiều.
– A… Đại Diên không khỏi che miệng lại, sau khi hết khiếp sợ, mắt đẹp run run, lại kìm lòng không đậu lẩm bẩm: – Thật sự có khu thiên tài địa bảo tầng thứ tư ư…
Dương Khai nghiêng đầu: – Ngươi biết một nơi như thế?
Đại Diên sửng sốt một chút, lúc này mới lắc đầu nói: – Ta không biết, trước đó chỉ đoán mà thôi, nếu sau khu cực nóng tầng thứ nhất là khu thiên tài địa bảo tầng thứ hai, vậy sau khu cực nóng tầng thứ ba, nói không chừng có một khu thiên tài địa bảo, tình huống hiện tại đã chứng minh ý nghĩ của ta là đúng.
Dương Khai nghe nàng nói như vậy, khẽ vuốt cằm.
Chẳng những Đại Diên có điều hoài nghi, hắn cũng từng có, nhưng khi chân chính đặt chân tới chỗ này, tâm tình hắn lại trở nên vô cùng kỳ lạ.
Không hưng phấn và vui sướng như phát hiện được đại lục mới như Đại Diên, sau khi trải qua sự kinh ngạc ban đầu, Dương Khai lại cảm thấy mất mát.
Bởi vì hắn không có được hoàn cảnh mà mình muốn nhất!
Mấy ngày trước sau khi Đại Diên bất tỉnh, Dương Khai liền ôm nàng đi sâu vào trong, mắt thấy độ cực nóng sắp phù hợp yêu cầu của hắn, không ngờ lại xuyên qua tầng thứ ba, vọt vào trong tầng thứ tư.
Vốn Dương Khai còn có ý nghĩ đã đến đâu thì yên ở đấy, cảm thấy đi tới đây cũng rất tốt, không vội luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy.
Nhưng điều khiến hắn vô cùng thất vọng là thiên tài địa bảo tích chứa ở tầng thứ tư lại vô cùng thưa thớt. Hắn tìm suốt mấy ngày, cho tới một canh giờ trước mới tìm được một cây Tử Ngọc Quỳnh Quả, hái được hai chùm Tử Ngọc Quỳnh Quả mà thôi.
Điều này khiến hắn rất phẫn nộ, gần như có cảm giác bị lừa gjat.
Không tìm được hoàn cảnh thích hợp, thiên tài địa bảo trong này lại thưa thớt như vậy, lòng hắn thấy thống khoái mới là lạ.
Điều duy nhất an ủi hắn chính là, đến nơi này, hắn và Đại Diên cuối cùng có thể mỗi người đi một ngả. Trong lòng quyết định chủ ý, Dương Khai nói: – Đại Diên cô nương, ta đã đi xung quanh chỗ này mấy ngày, dò xét hoàn cảnh ở đây, phát hiện trong này không có yêu thú, cũng không có cấm chế gì, cho nên nơi này rất an toàn.
Đại Diên ngẩn ra, suy nghĩ một chút, khéo hiểu lòng người cười nói:
– Dương sư đệ muốn hành động một mình sao?
– Ừm. Bị nàng nhìn ra ý nghĩ của mình, Dương Khai cũng không che giấu.
– Vậy ư… Đại Diên khẽ gật đầu. – Cũng tốt, vừa lúc ta muốn tìm một loại linh thảo ở chỗ này, nếu nơi đây an toàn như vậy, Đại Diên sẽ không phiền Dương sư đệ nữa, trên đường cũng đã làm chậm trễ không ít thời gian của đệ.
– Không có gì, sau khi chúng ta từ biệt, hi vọng Đại Diên cô nương có thể tìm được vật mình muốn. Dương Khai nói một câu, dứt khoát đi về hướng địa cực phía xa.
Cách ngày Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa đã không xa, hắn phải tăng nhanh tốc độ.
Vừa mới đi không bao xa, Đại Diên ở phía sau bỗng hô một tiếng: – Dương sư đệ!
– Còn có chuyện gì? Dương Khai quay đầu lại hỏi.
Đại Diên cắn nhẹ môi đỏ mọng, khẽ cười nói: – Ngày khác Đại Diên muốn tới cửa nói lời cảm tạ, không biết Dương sư đệ có hoan nghênh hay không?
Vẻ mặt Dương Khai biến đổi trong chốc lát, rất nhanh trở nên bình thường, nói: – Tất nhiên có thể, ta ở tại nơi nào, đến lúc đó ngươi hỏi Ngụy Cổ Xương là biết.
– Được. Thấy Dương Khai đồng ý, Đại Diên nở nụ cười, dường như thoải mái hơn không ít.
– Đúng rồi. Dương Khai nhớ tới một chuyện. – Tuy rằng đệ tử tinh anh của các thế lực lớn đều ra trước, có thể không có ai xông vào tầng thứ tư, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút, ta cảm thấy người ở Tinh Đế Môn kia cũng sẽ tới đây.
– Người kia… Trong đầu Đại Diên hiện lên vẻ lạnh lùng của nam nhân kia, mấp máy môi đỏ mọng nói: – Nếu là người kia, thật ra cũng không có gì, người của Tinh Đế Môn chưa từng chủ động gây phiền toái, ta không chọc hắn là được.
Dương Khai khẽ vuốt cằm, không nói thêm gì nữa, thân hình nhoáng một cái biến mất trong tầm mắt của Đại Diên, tiến vào trong dãy núi liên miên không dứt phía trước.
– Còn muốn đi sâu vào ư? Đại Diên chờ đến khi Dương Khai đi rồi, mới như có điều suy nghĩ lẩm bẩm một câu. – Xem ra bí thuật Dương sư đệ muốn tu luyện cũng không tầm thường, lại còn muốn đi sâu vào trong.
Bằng sự khôn khéo thông tuệ của nàng, hiển nhiên nhận ra Dương Khai muốn tiếp tục xâm nhập, nhìn xem có khu cực nóng tầng thứ năm hay không. Ngay cả hoàn cảnh tầng thứ ba cũng không thỏa mãn được yêu cầu của hắn, có lẽ hắn cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào tầng thứ năm.
Đứng tại chỗ nhìn ra ngoài một hồi, trên mặt Đại Diên hiện lên vẻ cười khổ.
Nàng vẫn cảm thấy thực lực của mình không tầm thường, cho dù không bằng đám người Phương Thiên Trọng Khúc Trường Phong, cũng mạnh hơn Thánh Vương tam tầng cảnh bình thường một chút. Nhưng lúc này so sánh với Dương Khai, nàng rốt cuộc hiểu rõ mình có chút ếch ngồi đáy giếng.
Trên đời này, lại có một nhân vật thiên tài tuyệt thế đến vậy.
Còn có người của Tinh Đế Môn kia, cũng mạnh không khác gì yêu quái. Lúc đó tranh đoạt Hồng Chúc Quả, mỗi lần thấy hắn ra tay Đại Diên đều có phần sợ mất hồn mất vía. Sức chiến đấu mà người kia phát huy quả là kinh khủng.
Cũng không biết nếu hai người này đụng vào nhau, rốt cuộc ai mạnh ai yếu.