– Hoàng cung phụng nói không sai, người trẻ tuổi mà, tuổi trẻ khí thịnh, nhưng ai mà chả thích cái đẹp. Trông hắn quả thực cũng có ý gì đó với Vũ Y, chúng ta chỉ cần tranh thủ tác hợp là được.
Lập tức có người đứng ra tán đồng, những người khác cũng gật đầu.
– Không ổn!
Bỗng nhiên có một giọng nói phản đối vang lên.
Y Ân nhìn qua, ôn tồn hỏi:
– Vì sao Ba trưởng lão thấy không ổn?
Y Ân không ngờ người đầu tiên phản đối lại là Ba Thanh Nham.
Ba Thanh Nham trầm giọng:
– Thứ nhất, hôm nay tên Dương Khai đó đã giết chết Từ Chí Thâm, tuy đã phô trương được sức mạnh và sức chiến đấu của hắn, nhưng nếu không có liên quan tới Bách Nhạc Đồ, thì có thể Từ gia còn cố nén giận, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa như không, bắt hắn bồi thường, nể mặt chút là được. Nhưng Bách Nhạc Đồ đã bị cướp mất, Từ gia có dè chừng Dương Khai tới đâu, cũng không thể nào cho qua. Nếu giờ tộc ta đi tìm hắn xin hòa hảo, nhất định sẽ làm rạn nứt quan hệ với Từ gia.
– Từ gia là cái thá gì? Hải Khắc gia tộc ta mà sợ Từ gia, Ba trưởng lão lo bò trắng răng quá thì phải?
Trưởng lão tên Ngõa Luân hừ lạnh một tiếng.
– Đúng vậy đó Ba trưởng lão, Bách Nhạc Đồ không còn ở Từ gia, chúng ta quả thật không cần phải sợ chúng, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này thâu tóm thế lực của Từ gia!
Lời này vừa nói ra, không ít người đều giật mình.
Bách Nhạc Đồ của Từ gia, họ đều rất kiêng kỵ, nhưng giờ bí bảo này không còn nữa thì sợ cái gì, nếu đối phó với Từ gia, thì còn có thể kết giao được với tên Dương Khai đó.
Y Ân thì nhíu mày, không có vẻ gì là sốt ruột, nhìn Ba Thanh Nham:
– Ba trưởng lão nói tiếp đi.
Ba Thanh Nham nhìn mấy vị trưởng lão cung phụng đang hăng hái, chỉ muốn chạy đi diệt Từ gia ngay lập tực đó, cười nhạt:
– Từ gia các ngươi không sợ, nhưng còn Ảnh Nguyệt Điện?
Họ liền ngẩn người, song rất nhanh, như nhớ ra gì đó, họ lập tức lộ vẻ mặt kiêng dè.
– Chúng ta và Từ gia đều là gia tộc ngoại vi của Ảnh Nguyệt Điện, cuộc phân tranh thế này Ảnh Nguyệt Điện thực sự sẽ không nhúng tay, nhưng Vũ Y là người mà tên Tạ Hoằng Văn đó để ý, nếu chúng ta tự ý tác hợp Vũ Y với Dương Khai, các ngươi nghĩ Tạ Hoằng Văn sẽ để yên sao? Chỉ một tên Tạ Hoằng Văn nhãi nhép thì không đáng để sợ, nhưng hắn lại có một phụ thân là chấp sự Ảnh Nguyệt Điện! Địa vị chấp sự ở Ảnh Nguyệt Điện không cao, nhưng Hải Khắc gia tộc cũng không thể dây vào được.
– Ba trưởng lão nói rất đúng.
Y Ân gật đầu.
– Dương Khai tuy không tệ, nhưng dù gì cũng không rõ lai lịch, hắn chỉ có một mình, nếu vì muốn kết giao với hắn mà đắc tội với Tạ Hoằng Văn, thì thật không khôn ngoan. Hừm, chuyện này xem ra phải cẩn thận bàn bạc một phen, vừa phải chiêu dụ Dương Khai, mà không thể đắc tội Tạ Hoằng Văn. Ba trưởng lão, ngươi suy nghĩ thấu đáo, chi bằng hãy đi Long Huyệt sơn một chuyến nữa, xem xem tên đó muốn gì, chúng ta có thể làm theo ý hắn. Nếu thật sự hắn thích cái đẹp, thiếu nữ chưa gả ở Hải Khắc gia tộc ta cũng không không ít, trong đó có mấy người tư sắc không kém Vũ Y, hứa cho hắn cũng không sao, chỉ cần hắn có thể hiến sức cho tộc ta, chỉ mấy thiếu thử nhỏ nhoi trong tộc chúng ta còn có thể lo được.
– Tôn gia chủ lệnh!
Ba Thanh Nham đứng dậy, khẽ khom người, nghĩ rồi nói:
– Gia chủ, còn luyện khí sư Thánh cấp tên Dương Viêm đó thì sao? Năng lực trận pháp của cô ta hẳn cũng không kém.
– Ba trưởng lão tùy cơ hành sự đi, trận pháp đại sư đúng là chúng ta cũng cần, có điều Dương Viêm tuổi còn trẻ, dù có trình độ về trận pháp, nhưng chắc cũng chẳng cao thâm tới đâu, lần này đi chủ yếu là nhằm vào tên Dương Khai đó.
– Vâng.
Gia chủ đã nói vậy rồi, Ba Thanh Nham cũng không tiện phản bác, nhưng lão cứ âm ỉ cảm thấy, trận pháp mà Dương Viêm bố trí không đơn giản như vậy, có thể giá trị của nàng còn cao hơn Dương Khai.
Ra khỏi đại điện nghị sự, Ba Thanh Nham không lập tức đến Long Huyệt sơn ngay, trong bụng lão biết rõ Dương Khai không ưa lão, nếu giờ mà đi, chắc chắc sẽ bị phớt lờ. Hơn nữa, Dương Khai vừa đột phá Thánh Vương Cảnh, rất có thể còn đang bế quan củng cố tu vi.
Củng cố tu vi?
Hai mắt Ba Thanh Nham chợt rực sáng, lập tức nhớ tới một thứ tốt, vội vàng chạy tới nhà kho của gia tộc, lấy từ trong đó ra một cái hộp ngọc, mở hộp ra, trong hộp là một viên đan nhỏ bằng quả nhãn, tỏa mùi hương thơm ngát.
Nếu nói giờ Dương Khai cần nhất thứ gì, thì hẳn chính là viên Thánh Vương đan này. Ba Thanh Nham cười đắc ý, đi ra khỏi nhà kho.
Trong sơn động ở Long Huyệt sơn, Dương Khai đang bế quan, Dương Viêm đang sắp xếp nhiều loại nguyên liệu cùng với Vũ Y.
Nguyên liệu mà Dương Khai có khá lộn xộn, đẳng cấp nào cũng có, hơn nữa số lượng cực nhiều, hai nữ tử sắp xếp mà váng đầu hoa mắt, nhưng cũng có cái đáng mừng, họ không ngờ của để dành của Dương Khai lại phong phú đến thế.
Bỗng nhiên, Vũ Y phá lên cười run người.
Dương Viêm ngơ ngác nhìn nàng:
– Cô cười gì vậy?
Vũ Y nói:
– Ta cười Dương Khai quá giảo hoạt rồi.
– Giảo hoạt sao cơ?
Dương Viêm tò mò.
– Lúc ta nhặt hắn về, hắn chỉ có một cái nhẫn không gian, còn bị Dư Phong trộm mất, ta thấy hắn đáng thương, nên cho hắn mấy viên thánh tinh. Giờ nghĩ lại, rõ ràng hắn còn có một cái nhẫn không gian khác, chỉ là không biết giấu ở đâu! Bằng không thì hắn lấy đâu ra nhiều thánh tinh và nguyên liệu đến vậy. Lúc đó hắn nhìn ta đầy cảm động, còn cảm ơn rối rít, ta cứ tưởng mình đã làm được việc tốt chứ, thì ta lại bị hắn lừa.
– Ôi, đúng là giảo hoạt.
Dương Viêm gật đầu.
– Có điều số thánh tinh đó không hẳn là của hắn đâu, là ta giúp hắn kiếm được đó.
Vũ Y khó hiểu, còn chưa kịp hỏi thì Dư Phong trở về từ chuyến mua nguyên liệu bên ngoài.
– Thế nào?
Vũ Y hỏi.
– Cực khoái!
Dư Phong ngoác miệng cười lớn.
– Tiểu thư không biết đâu, trước giờ thuộc hạ chưa bao giờ được đối đãi như chí tôn vậy cả. Mấy cái tiệm bán nguyên liệu đó còn xem thuộc ha như gia gia họ, cảm giác tiêu từng món tiền lớn đúng là quá tuyệt, thậm chí còn có mấy cô nương xinh đẹp nhìn trộm với thuộc hạ nữa.