– Tiền bối luyện đan như vậy là để nâng cao tỷ lệ xuất hiện đan văn?
Tông Ngạo xoay người ngồi lên ghế, nhếch miệng cười, nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Tiểu tử có chút nhãn lực, không tệ, lão phu hao tâm tổn trí luyện đan như vậy chính là để nâng cao tỷ lệ xuất hiện đan văn!
Dừng một chút lại nói:
– Đan văn là thứ có thể gặp chứ không thể cầu, dù là luyện đan sư cao cấp nhất cũng không thể cam đoan đan dược luyện chế được sẽ có thể có đan văn,chẳng qua khi đã là một luyện đan sư tài nghệ thành thạo rồi thì tỷ lệ đan văn xuất hiện sẽ lớn hơn nhiều mà thôi. Lão phu đã tận sức nghiên cứu đan văn mấy trăm năm, mãi tới trăm năm trước mới tìm ra cái cách ngu ngốc là lấy số lượng để sàng lọc này, nếu không ngươi nghĩ sao lão phu lại không thu bất kỳ thù lao gì, luyện đan miễn phí cho Hằng La Thương Hội? Hừ, cái lão phu cần là bọn họ cung cấp dược liệu, bằng không sao để bọn họ chiếm lời lớn như vậy được?
Luyện chế đan dược như Tông Ngạo, số lượng linh thảo linh dược tiêu hao thực sự rất lớn, nếu không có một thế lực của cải hùng hậu đứng sau hậu thuẫn, cơ bản không thể tiến hành lâu dài được.
Mà Hằng La Thương Hội giàu nhất Tinh Vực dĩ nhiên chính là lựa chọn tốt nhất, Tông Ngạo lựa chọn hợp tác với Hằng La Thương Hội chính là hai bên cùng có lợi.
– Tiền bối nghiên cứu sao rồi?
Dương Khai có chút hăng hái hỏi.
Tông Ngạo nhẹ nhàng thở dài:
– Khó, khó lắm! Chìm đắm càng lâu càng thấy khó, không sợ tiểu tử ngươi chê cười, lão phu hiện nay cũng chỉ có thể đảm bảo được hai phần thôi,thậm chí tỷ lệ luyện chế đan dược có đan văn còn ít hơn. Y lão phu đang nói đến đan dược Thánh Vương cấp trở lên.
Hai phần, nói cách khác luyện chế một trăm viên chỉ có hai viên đan dược có đan văn.
Tỷ lệ này rất nhỏ nhưng nhìn toàn bộ trong giới luyện đan thì đã là một con số đáng kinh sợ.
Rất nhiều luyện đan sư dùng tinh lực cả đời, chỉ có khi vận khí cực tốt mới luyện chế ra được một hai viên đan dược có đan văn như vậy.
Mà Tông Ngạo, mỗi lần luyện đan gần như đều có một viên như vậy, thỉnh thoảng không may mắn, không có viên nào cũng là chuyện rất hiếm.
– Lão phu còn luyện chế được mấy viên Thánh Vương cấp có đan vân, tiểu tử có muốn xem không?
Tông Ngạo vẻ mặt khoe khoang vô cùng tự hảo.
Đan văn khó tạo,đan vân càng khó.
Cho đến hiện tại, Tông Ngạo đã góp nhặt được hơn ngàn vạn viên đan dược có đan văn, nhưng số lượng có đan vân lại vô cùng ít ỏi, được lão coi là báu vật, thường khi tâm trạng xuống dốc lão hay lấy ra ngắm, mỗi khi như vậy tâm trạng lập tức sẽ trở nên tốt hơn.
Lão sống một mình ở đây đã gần trăm năm, buồn tẻ chán ngắt, nếu không có một cỗ chấp niệm là nghiên cứu, nâng cao tài nghệ luyện đan, e rằng công lực của lão có cao tới đâu cũng phải phát điên.
Hiện giờ khó khăn lắm mới có Dương Khai ở đây với lão, hẳn nhiên là vừa mắt nên tự nhiên cũng muốn khoe khoang một phen.
– Vật trân quý của tiền bối, vãn bối không ngấp nghé!
Dương Khai không cho lão cơ hội khoe khoang, điều này không khỏi làm Tông Ngạo có chút thất vọng, bĩu môi phật ý:
– Thằng đần, đại cơ duyên như vậy cũng không nắm lấy, xem ra thành tựu của ngươi trong lĩnh vực luyện đan cũng có hạn!
Đan dược có đan vân trên thế gian khó gặp, trong giới luyện đan, thứ này dù là cấp bậc thế nào, dù là Địa cấp, Huyền cấp thì cũng là bảo bối. Luyện đan sư tư chất xuất sắc quan sát thử, nói không chừng có thể học được chút đỉnh.
Chớ đừng nói chi là Tông Ngạo có mấy viên đan dược có đan vân đều là Thánh Vương cấp. Đây chính là thành quả lớn nhất mà lão vất vả hơn trăm năm qua mới đạt được, là kết tinh hơn trăm năm tâm huyết của lão, không dễ dàng để người khác thấy.
Hôm nay chủ động nhắc tới, không ngờ lại bị Dương Khai cự tuyệt, Tông Ngạo lập tức cảm giác như bị dội gáo nước lạnh, tâm trạng đang tốt lập tức bị phá hỏng, tất sẽ không để yên cho Dương Khai.
Lão nào biết đâu rằng, từ khi ở Thông Huyền đại lục, hắn cũng đã luyện chế ra đan dược có đan vân, hơn nữa bất kể là Dương Khai hay là Hạ Ngưng Thường luyện chế đan dược, tỷ lệ đan dược có đan vân đều lớn hơn lão vô số lần.
– Tiền bối, vãn bối đã dẫn người đi tìm được Huyền Âm Quỳ Thủy, tiền bối cũng thu hoạch được rất lớn, cũng tới lúc nói cho vãn bỗi cách cứu đại nhân nhà ta rồi chứ.
Dương Khai không nhìn vẻ mặt khó coi của Tông Ngạo, chủ động nhắc tới giao dịch lúc trước.
– Hừ, đồ ham luyến sắc!
Tông Ngạo lẩm bẩm một câu không hài lòng, rõ ràng lão cho rằng Dương Khai có tình cảm với Tuyết Nguyệt cho nên mới nóng vội như vậy.
Mặc dù lão bỗng nhiên có hơi không ưa Dương Khai, nhưng giao dịch là giao dịch, Tông Ngạo vẫn giữ lời hứa, trầm ngâm một lát rồi nói:
– Muốn giải cứu cô ta chỉ cần luyện chế một viên Tử Tâm Hoàn Hồn đan là được!
Sau khi nói xong, lão nhìn Dương Khai với vẻ mặt vui sướng trên nỗi đau của kẻ khác, dường như muốn chê cười hắn.
– Tử Tâm Hoàn Hồn đan?
Dương Khai nhướn mày, nhanh chóng suy tư.
Trước đó khi Tông Ngạo đi tìm người làm vật thu thập Huyền Âm Quỳ Thủy, hắn ở trong cung điện này lật xem điển tích, nhớ rõ nhiều phương thuốc, Tử Tâm Hoàn Hồn đan là một trong số đó.
Hắn suy tư hồi tưởng lại cấp bậc và dược liệu cần dùng đến của Tử Tâm Hoàn Hồn đan.
– Đan dược Hư Vương cấp?
Dương Khai đột nhiên biến sắc kinh hô.
– Chính là đan dược Hư Vương cấp!
Tông Ngạo cười hề hề quái dị:
– Huyền Âm Quỳ Thủy là chí bảo tu luyện, ngươi cho là thương tổn do nó gây ra dễ dàng hoá giải như vậy chắc? Chỉ có Tử Tâm Hoàn Hồn đam Hư Vương cấp mới có thể cứu được cô ta, ngươi hẳn là rõ ràng hơn bất kỳ ai, cô ta không chỉ bị băng phong sức sống, cả linh thể thần hồn cũng tán loạn không biết tung tích, không phải dễ dàng cứu trị như vậy.
Sắc mặt của Dương Khai trở nên âm trầm.
Tông Ngạo lại nói:
– Tiểu tử, ta khuyên ngươi bỏ cuộc đi, trước tiên nói tới đan dược Hư Vương cấp, toàn bộ Tinh Vực có bao nhiêu người có thể luyện chế, nói đến nguyên liệu cũng không phải ngươi có thể kiếm được, chỉ riêng Hoàn Hồn Tụ Phách hoa vạn năm tuổi trong số đó ngươi đi đâu tìm? Thứ này toàn bộ Tinh Vực đều không có khả năng tồn tại.
Hoàn Hồn Tụ Phách hoa không phải là dược liệu quá quý giá, mỗi ngôi sao tu luyện đều có, nhưng để luyện chế được Tử Tâm Hoàn Hồn đan lại cần tới Hoàn Hồn Tụ Phách hoa có trên vạn năm tuổi.