Bỗng nhiên, thần sắc chợt động, trong mắt toát lên ánh vui mừng, thoắt một cái đã đi lên tới trên giường, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn đem tâm thần đắm chìm vào thức hải, hóa xuất ra linh thể thần hồn.
Sau đó hắn nhìn vào Tinh đồ khổng lồ trên không của thức hải. Dùng thần niệm dẫn dắt, tìm kiếm trong Tinh đồ này với ý đồ tìm kiếm vị trí Thông Huyền đại lục.
Tấm Tinh đồ này phức tạp đến cực điểm, họa khắc từng ngôi sao to nhỏ một của cả Tinh Vực. Hơn nữa nó không phải là bất biến, nó luôn có những thay đổi rất nhỏ theo một quy luật lạ kỳ, dưới sự thức đẩy của một năng lượng nào đó.
Những thay đổi này chính là những thay đổi xảy ra thật sự trong Tinh Vực!
Tình hình cả tinh Vực đều được nó phơi bày ra.
Nếu như nó đủ chi tiết thì chắc hẳn sẽ rõ sự tồn tại của Thông Huyền đại lục. Dương Khai trong lòng nghĩ vậy.
Thần niệm nhảy qua từng ngôi sao một, tiến lên phía trước. Dương Khai lần theo cảm giác, suy tính phương hướng mà Thông Huyền đại lục tồn tại.
Một lúc lâu sau, hắn không khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi. Sức mạnh trong thức hải bị tiêu hao khô cạn mấy phần.
Hắn đành phải dừng lại bổ sung.
Những động tác như vậy cứ được lặp đi lặp lại, Dương Khai vẫn chưa tìm thấy Thông Huyền đại lục nhưng lại hiểu thêm hơn một chút về sự bài bố của các ngôi sao trong Tinh vực, cũng biết thêm một số nơi nguy hiểm.
Hắn phát hiện mình hãy còn đánh giá thấp sự ảo diệu của tấm Tinh đồ này. Hắn căn bản không có cách nào dò xét trong phạm vi quá lớn. Phạm vi bao quát của Tinh đồ dường như là vô cùng vô tận. Hắn đã hao phí công lực cả một đêm cũng mới chỉ thăm dò được một mảng địa đới nhỏ trong cả Tinh Vực.
Hắn ý thức được công lực của mình có vẻ không đủ.
Nếu như công lực đủ mạnh thì tốc độ thăm dò cũng sẽ trở nên nhanh hơn, thoải mái hơn.
Trời đã sáng rõ, Dương Khai thần sắc uể oải, từ bỏ những nghiên cứu và thăm dò về Tinh đồ, chuẩn bị để đợi sau khi cứng cáp hơn lại đến tìm cách xác định vị trí của Thông Huyền đại lục.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Dương Khai thuận miệng trả lời một câu.
Cửa phòng đẩy ra, tỳ nữ quen thuộc nọ đứng trước cửa nhẹ nhàng hành lễ, cười thản nhiên nói:
– Dương thiếu gia, Thần Đồ thiếu gia sai tỳ nữ nói với ngài một tiếng, thiếu gia bị hội trưởng gọi đi rồi, có lẽ mất vài ngày mới có thể quay lại. Thiếu gia mong ngài an tâm ở đây, tất cả đợi thiếu gia về rồi hãy nói.
– Ta biết rồi.
Dương Khai khẽ gật đầu.
Tỳ nữ đó cũng không vội vàng rời đi. Đôi môi đỏ mọng khẽ động, lại e thẹn chờ mong hỏi:
– Dương thiếu gia có cần gì khác không?
Nàng ám chỉ điều gì đó.
– Có gì cần ta sẽ nói với ngươi.
Dương Khai nhìn nàng cười.
Tỳ nữ nọ sắc mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu tiện tay đóng cửa lại, cáo lỗi rời đi.
Đợi nàng đi rồi, Dương Khai ngồi trên giường nhíu mày.
Thần Đồ không có ở đây, hắn nhất thời không biết mình nên làm gì nữa. Cảm giác mù mịt này khiến hắn rất không vui.
Tiện tay bỏ một viên đan dược vào miệng, hắn vừa hồi phục vừa trầm tư.
Một lát sau, hắn chợt nhớ tới việc cấp bách nên làm —— đổi Tinh Toa mới!
Tinh Toa của hắn là nhờ phát hiện được khi đi cùng thủ lĩnh tộc Cổ Ma trong Tinh Không. Ở Thông Huyền đại lục, Tinh Toa của hắn còn có ưu thế tuyệt đối nhưng ở đây Tinh Toa của hắn đã lỗi thời rồi. Ả nữ nhân Bích Nhã đó còn dùng Tinh Toa tốt hơn cả hắn.
Ngoài việc đó ra thì còn phải mua một số khoáng thạch quý!
Quỷ Tổ từng nói, trong Ma Thần Bí Điển của hắn có hai viên đá đen phải nuôi dưỡng cẩn thận. Rồi cũng có một ngày chúng sẽ đem đến cho ta bất ngờ!
Mà muốn nuôi dưỡng hai viên đá đen đó thì điều cần đó là tinh hoa của khoáng thạch!
Điều khiến Dương Khai cảm thấy nuối tiếc nhất đó là khi Quỷ Tổ sắp đi, hắn lại quên mất không dò hỏi viên đá đen đó rốt cuộc là cái gì.
Lúc cuối cùng, quan hệ giữa hắn và Quỷ Tổ đã dịu đi, chắc hẳn nếu như hỏi đến, Quỷ Tổ sẽ giải thích nghi hoặc cho hắn. Nhưng lúc đó hắn bị chấn động vì Tinh Đế lệnh nằm trong tay, hoàn toàn quên mất.
Nghĩ đến đây, Dương Khai đứng lên, sải bước lớn đi ra ngoài.
Đi một mạch đến tầng cuối cùng, Dương Khai đang định ra khỏi hành cung của Thần Đồ thì gã võ giả trung niên Gia Long đột nhiên lại xuất hiện như quỷ mị, mỉm cười:
– Tiểu huynh đệ muốn ra ngoài à?
– Ừm. Muốn đi mua chút đồ.
Dương Khai gật đầu đáp.
– Mua đồ?
Gia Long bỗng nhếch mép lên:
– Tiểu huynh đệ muốn mua gì? Nếu như tiện có thể nói với ta không?
– Ta muốn mua một cái Tinh Toa tốt một chút và còn một số khoáng thạch.
– Tinh Toa và khoáng thạch?
Gia Long cũng không hỏi mua khoáng thạch làm gì mà hỏi:
– Tiểu huynh đệ mới tới lần đầu, không quen với nơi này, ngươi chờ một lát, ta sai người dẫn ngươi đi.
Dương Khai vui mừng:
– Vậy thì vất vả rồi.
Đề nghị của y rất trúng ý Dương Khai.
– Tiểu huynh đệ khách khí rồi, Thần Đồ thiếu gia lúc đi đã dặn dò bảo chúng ta nhất dịnh phải đáp ứng tất cả yêu cầu. Đối với quý khách như vậy, ta không dám thất lễ.
Y vừa nói vừa rút ra một bí bảo la bàn, thả thần niệm vào trong.
Một lát sau, y cất la bàn đi, nhìn Dương Khai mỉm cười:
– Đợi một chút, lát nữa sẽ có người đến.
Dương Khai liền cùng y lặng lẽ đứng đợi.
Không bao lâu, có một người bay từ xa đến, dừng trước Dương Khai và Gia Long, nhướn mày hỏi:
– Có việc?
Thân hình của y vạm vỡ, khí chất điên cuồng, hoang dã, như một con thú dữ toàn thân tản ra khí tức khiến người khác kinh hãi. Hai bên má còn mọc dày lông mao, khiến hắn nhìn như một con sư tử điên dại.
Yêu tộc! Dương Khai trong lòng hiểu tõ, từ sóng sức mạnh tản ra từ trong cơ thể người này, hắn suy đoán được ra chủng tộc của y.
Y đích thị là một tên Yêu tộc, bởi trong người y có tồn tại yêu khí.