Sau nửa ngày, Dương Khai yếu ớt mở mắt ra, thần sắc chán nản.
Phá Giới đan Thánh Vương cấp hạ phẩm quả nhiên không thể tạo nên tác dụng.
Nhưng với khả năng hiện giờ của hắn, nhiều nhất chỉ có thể luyện chế ra đan dược cấp bậc này.
Đây không phải là vấn đề về dược liệu, cũng không phải do tài nghệ không đủ, nguyên nhân là cảnh giới tu vi của hắn.
Lúc này Dương Khai chỉ là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, có thể luyện chế ra đan dược vượt cấp một cảnh giới đã đủ nói rõ tài nghệ của hắn rồi. Muốn luyện chế ra đan dược cao cấp hơn, hắn chỉ còn cách tăng công lực mà thôi.
Nhưng Dương Khai cũng không nản lòng thoái chí, ngược lại hai mắt vẫn sáng ngời.
Phá Giới đan Thánh Vương cấp hạ phẩm không có tác dụng, nhưng Phá Giới đan có đan văn thì không như vậy.
Một khi đan được có đan văn, lúc đó, dược hiệu ẩn chứa bên trong sẽ tăng lên gấp đôi, thậm chí còn nhiều hơn.
Chỉ cần có thể luyện chế ra một viên Phá Giới đan có đan văn, hắn tin tưởng có thể phá vỡ cấm chế.
Hắn chẳng lo rối rắm vì thất bại vừa, dùng Vạn Dược Linh Dịch khôi phục tự thân, rồi lại luyện đan.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã cùng Thần Đồ thu thập được không ít dược liệu, đủ cho hắn luyện chế bốn năm viên Phá Giới đan.
Trong sơn động, Dương Khai bận tới tối mắt tối mũi, gần như qua một canh giờ thì có một viên Phá Giới đan ra lò.
Đan dược có vẻ bình thường, không có đan văn.
Hình như đan dược Thánh Vương cấp muốn có đan văn khó hơn hẳn.
Dương Khai không nôn nóng, tâm trạng bình ổn, không bị bất cứ ảnh hưởng gì, vì có hao hết dược liệu thì hắn cũng có thể tiếp tục thu thập. Tại đại lục phong phú vật tư này, dược liệu không bao giờ hết.
Nghĩ thông điểm này, hắn cảm thấy, dù thất bại thêm nhiều lần cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Khi viên đan dược thứ năm được hắn lấy từ trong lò luyện ra, hai mắt hắn sáng ngời vì phấn chấn.
Trên đan dược hiện lên những đường hoa văn như kinh mạch của con người, làm cho dược tính được thu gọn tới cực điểm, dược hiệu cũng nồng đậm cực kỳ.
Thành công rồi! Nhìn viên đan dược đã khiến hắn hao tồn biết bao nhiêu tâm sức, Dương Khai nhếch miệng mỉm cười.
Từ khi hắn bị Lã Quy Trần phong ấn tu vi đến này đã qua gần hai tháng, ở nơi này không có ai nương tựa, chỉ có Thần Đồ khá tốt với hắn, nhưng Thần Đồ lại không có khả năng giúp hắn phá bỏ cấm chế.
Tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Hiện giờ, Phá Giới đan trong tay, cảm giác tự hào và phấn chấn tràn ngập lòng hắn.
Dương Khai không vội vã dùng ngay, mà khôi phục lại sức khỏe.
Sau một hồi lâu, hắn mới cho đan dược vào miệng, chờ đợi.
Không hổ là đan dược có đan văn, vừa vào bụng thì dược hiệu liền tan ra, từng dòng lũ mãnh liệt cuốn về bốn phía, động tĩnh dữ dội này mạnh hơn gấp bội so với lần trước.
Sắc mặt Dương Khai đỏ lên, khí huyết toàn thân sôi trào, cố chịu đựng cơn đau đớn mãnh liệt, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn, nhưng hai mắt mở to thì lại sáng ngời.
Hắn nhận thấy được, gông xiềng trong cơ thể đang gãy nát từng đoạn.
Kinh mạch bị giam cầm hơn hai tháng lỏng ra, thánh nguyên vẫn luôn đình trệ đã bắt đầu có dấu hiệu chảy xuôi.
Răng rắc…
Tiếng gông xiềng vỡ nát từ sâu trong tâm linh vọng ra, tốc độ chảy của thánh nguyên càng lúc càng nhanh, sức mạnh bắt đầu khôi phục.
Theo tình hình này mà tính, chẳng mấy chốc nữa thì cấm chế đó sẽ hoàn toàn bị phá giải.
Nhưng chính vào lúc này, thần sắc hắn chợt khẽ động, thần niệm phóng ra ngoài.
Hắn cảm nhận có người tới gần, liền cảnh giác.
Trong khoảng thời gian hắn luyện đan, thi thoảng lại có một hai võ giả đi ngang qua nơi này, cũng đã nhận ra khí tức sinh mạng của hắn, nhưng không ai đi vào trong tìm hắn.
Bởi vì không có kẻ nào dám gây chuyện trên địa bàn của lão già thần bí nọ.
Nhưng lúc này lại có chút không giống với trước, sau khi võ giả bên ngoài cảm nhận được sự hiện hữu của Dương Khai, bọn họ chẳng những không rời đi, ngược lại còn đi đâm đầu đi thẳng vào.
Dương Khai nhướn mày, lộ vẻ không vui.
Tuy hắn không sợ người tới làm phiền, nhưng đang trong thời điểm mấu chốt lại bị người khác quấy rầy thì thật đúng là khó chịu.
Hắn điên cuồng thúc giục dược hiệu, tăng nhanh tốc độ phá giải cấm chế, vẻ mặt thì lại không chút thay đổi, ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Không qua bao lâu, phía trước truyền đến một tia sáng, một người tiến vào.
Ánh sáng là do một khối kỳ thạch phát ra, dịu dàng mà sáng rõ một khu vực khá rộng. Người này đi thẳng tới trước mặt Dương Khai, cười ha hả nói:
– Ta cứ thắc mắc là ai trốn ở nơi này, hóa ra là tiểu tử nhà ngươi.
Vừa nói, sắc mặt của y, dưới ánh sáng của kỳ thạch chiếu vào lộ vẻ u ám ghê gớm.
– Ngươi là sư huynh của Hòa Tảo và Hòa Miêu?
Dương Khai lạnh nhạt nhìn y.
Hắn biết kẻ này, lúc trước, mỗi khi Hòa Tảo và Hòa Miêu muốn tới chỗ hắn, đều bị y chặn lại, nghe Nguyệt Hi xưng hô với y, thì kẻ này tên là Vệ Vũ.
– Không sai!
Vệ Vũ gật đầu:
– Tiểu tử, ngươi trốn ở nơi này làm gì? Nơi này cũng không có thứ gì tốt!
– Không làm gì cả, bên ngoài rất nguy hiểm!
– Quả thật rất nguy hiểm, nhất là đối với ngươi!
Vệ Vũ vui sướng khi người ta gặp họa:
– Ngươi bị Lã Quy Trần phong ấn tu vi đúng không? Thật sự là đáng thương, lẻ loi một mình, tham sống sợ chết trốn chui trốn nhủi tại nơi này, chậc chậc… nghĩ tới đã cảm thấy bi thảm rồi!
Y cười quái gở chế nhạo, dường như rất thích chi khi thấy Dương Khai có bộ dáng thê lương không ai giúp đỡ thế này.
Dương Khai không nói một lời nào.
– Tiểu tử, ta chỉ cho ngươi một con đường sáng, thế nào?
Vệ Vũ bỗng nhiên ngồi xuống trước mặt Dương Khai.
– Đường sáng gì?
Dương Khai nhướng mày.
– Ngươi xem đi, ngươi ở ngươi lạ hoắc này cũng không có ai che chở, tu vi lại còn bị phong ấn, một khi gặp phải nguy hiểm thì không có sức hoàn thủ. Ví dụ như người nào đó không có ý tốt tiếp cận ngươi!
Y cười u ám, vừa nói vừa hỏi Dương Khai một cách bức ép.