Hồ Kiều Nhi từng bảo Tô Nhan giống như một con búp bê bằng băng, câu này hoàn toàn không nói quá, bất cứ ai từng gặp Tô Nhan, ấn tượng đầu tiên chính là vậy, sự lạnh lùng của nàng chỉ tan chảy khi đứng trước Dương Khai, trở nên nóng rực, đủ để thiêu cháy bàn thạch kiên cố nhất trên đời này.
Tiếng rồng gầm vang vọng thiên địa, ảo ảnh phượng hoàng băng ngẩng cao đầu cất tiếng hót để cùng cộng hưởng.
Dương Khai vươn một tay ra, nhìn nó dịu dàng như đang nhìn Tô Nhan.
Hắn đưa ra lời mời chân thành nhất đến ảo ảnh phượng hoàng băng đó.
Ảo ảnh nhìn chằm chằm vào hắn, nó như có sinh mạng và trí tuệ riêng, nhìn vào tận nội tâm Dương Khai, và thấy được một bóng hình diễm lệ trong tâm linh hắn, hiểu thấu tầm quan trọng của nàng với Dương Khai.
Nó đã đưa ra lời đáp.
Bóng dáng lộng lẫy vụt tan đi, như núi tuyết sụp đổ, như sóng biển rít gào, hung mãnh cuốn về phía Dương Khai.
Dương Khai không động đậy, mặc cho băng hàn lực đó xông vào nội thể mình, thân thể rắn chắc lập tức được phủ bởi một lớp băng, âm thanh răng rắc vang dài bên tai.
Băng hàn lực khổng lồ luồn vào, như muốn đóng băng hắn trong nháy mắt.
Thánh nguyên nóng bức trong cơ thể bất giác bùng nổ, hòng kháng cự hàn khí đang xâm nhập, Dương Khai vội vàng áp chế, đưa tất cả thánh nguyên rút về đan điền.
Hàm răng run lập cập, toàn thân tím ngắt, chỉ trong chốc lát, Dương Khai đã bị
Băng hàn lực khổng lồ liên tục luồn vào, rất lâu sau, băng hàn lực tàn lưu trong đất trời mới biến mất hoàn toàn.
Cơ thể gồng chặt run rẩy của Dương Khai lập tức nhẹ nhõm đi hẳn vào phút đó, cái giá rét vốn khó lòng chịu đựng nổi cũng đã tan thành mây khói.
Trong cơ thể hắn nhìn như có thêm thứ gì đó, chạy rần rần trên da thịt, mang đến một cảm giác mát mẻ, khiến hắn phấn khởi.
Cởi bỏ quần áo, cúi đầu nhìn thử thì thấy hoa văn một rồng một phượng đang vui đùa hài hòa.
Trong hai hoa văn đó đều ẩn chưa uy năng đủ để hủy thiên diệt địa.
Dương Khai mỉm cười hài lòng, có vẻ bất ngờ.
Hắn đến đây vốn chỉ muốn thử một phen thôi, không nghĩ là sẽ thành công, nhưng kết quả lại vượt ngoài dự liệu của hắn.
Truyền thừa cuối cùng của Phượng Hậu đã đáp lại lời mời của hắn, nhập vào cơ thể hắn.
Nhắm mắt cảm thụ thử, hắn cảm giác được khí tức của Phượng Hậu, xem cơ thể hắn làm nơi tạm trú thân.
Nó là dị vật, cho dù năng lượng khổng lồ, nhưng Dương Khai không thể sử dụng được, điều hắn có thể làm chỉ là giữ gìn nó thay Tô Nhan.
Rồi hắn lại xác nhận kỹ lại, chắc chắn rằng hoa văn phượng hoàng băng đó sẽ không gây bất cứ ảnh hưởng xấu nào cho mình, Dương Khai mới hài lòng đứng dậy, sải bước lớn đi khỏi Phượng tổ.
Ánh mắt trời chiếu rọi khắp nơi, phong ấn Phượng tổ đã được gỡ bỏ.
Băng tuyết ngập trời suốt mấy nghìn năm đến nay đã bắt đầu tan chảy.
Đi đến Long Phượng Phủ, kể lại chuyện ở Phượng tổ cho Trần Châu rồi Dương Khai cáo biệt, lấy Tinh Toa ra bay về Cửu Thiên Thánh Địa.
Lúc hắn về đến Thánh địa, đám người Từ Hối cũng đã về từ lâu.
Cả Thánh địa đến nay vẫn còn hoan hoan hỉ hỉ, vô cùng náo nhiệt.
Dương Khai triệu tập các thân bằng hảo hữu lại, nói chuyện mình sắp đi Tinh Không cho họ biết.
Vượt ngoài dự kiến của Dương Khai, họ nghe tin này xong thì không có phản ứng gì nhiều, hình như đã biết từ lâu rồi.
Dương Khai liếc sang Lệ Dung, biết hẳn là bà đã nói chuyện này ra trước để họ chuẩn bị tâm lý.
– Quyết định rồi à? Mộng Vô Nhai ung dung hỏi.
– Vâng. Dương Khai khẽ gật đầu.
– Quyết định rồi thì không cần nói nhiều nữa, ngươi đi đường cẩn thận, ở đây ngươi không cần phải lo lắng, lao phũ sẽ thay ngươi trông coi nơi này. Mộng Vô Nhai gật đầu.
– Làm phiền Mộng chưởng quầy rồi. Dương Khai nghiêm mặt gật đầu, có câu nói này của Mộng Vô Nhai, hắn có thể yên tâm mà đi rồi.
Hiện giờ Cửu Thiên Thánh Địa đã đi vào quỹ đạo, có Thánh chủ hay không cũng chẳng sao, điều duy nhất khiến Dương Khai không an tâm được là các bằng hữu sống ở Chiến Hồn Điện, có điều chỉ cần Mộng Vô Nhai ở đây, thì họ sẽ không bao giờ bị ai hiếp đáp.
– Ngươi đi trước dò đường, nói không chừng ngày nào đó lão phu cũng sẽ đi xem thử, đến lúc đó nhất định sẽ đi tìm ngươi. Mộng Vô Nhai cười cười.
– Ta xin chờ.
Tiếng khóc lóc nỉ non vang lên bên cạnh, Đổng Tố Trúc mắt đỏ hoe, nhìn Dương Khai với ánh mắt khẩn cầu, như không muốn để hắn đi.
Mười mấy năm trước, Dương Khai rời khỏi Trung Đô, một đi không trở lại, bặt vô âm tín.
Mãi đến gần đây, cả nhà mới được đoàn tụ.
Nhưng Diệp Tân Nhu còn chưa kịp hàn huyên tâm sự với con trai, hưởng thụ niềm vui sum vầy, thì Dương Khai lại bước tiếp lên cuộc hành trình mới, hơn nữa còn là hành trình tiến đến Tinh Không rộng lớn.
Sao bà có thể chịu nổi?
Dương Tứ gia là một nam tử Hán sắt thép mà mắt cũng ngấn lệ, đầy sự lưu luyến.
Dương Khai cảm thấy vô cùng áy náy, đang định an ủi thì Dương Tứ gia trầm giọng bảo: – Đi đi, cha ủng hộ con, và cũng tin tưởng con!
Dương Khai rùng mình, gật đầu trịnh trọng.
Có lời này của Dương Tứ gia, Dương Khai cũng đã an tâm, hắn có thể trút bỏ gánh nặng tâm lý để đi làm chuyện mình muốn.
– Trước khi đi, ngươi nên vỗ về Hạ Ngưng Thường một tiếng. Mộng Vô Nhai thở dài. – Nửa tháng qua nó cứ khóa chặt mình trong phòng không chịu ra.
– Ta biết chứ.
Đêm xuống, trăng sáng tỏ.
Dương Khai chậm rãi bước đến Thánh Chủ Uyển, đúng lúc An Linh Nhi đi ra từ đó, nhìn thấy Dương Khai không khỏi ngẩn người, rồi bĩu môi nhìn về một gian phòng bên trong, nhếch miệng cười bước đi ra, vẻ mặt hí hửng như kẻ mình ghét gặp họa.
Dương Khai tròn mắt nhìn nàng, rồi mới chỉnh lại y phục, tiến tới gian phòng của Hạ Ngưng Thường.
Trước cửa phòng, nhóm năm vị đại sư của Đỗ Vạn đang vây bên ngoài hét lớn, khuyên từng lời ôn tồn, nhẹ nhàng.
Trong phòng không có lấy một động tĩnh.
– Chào chư vị đại sư. Dương Khai đằng hắng một tiếng gọi họ.
Trong bóng đêm, năm cặp mắt nhất tề lướt qua, như thể không chào đón Dương Khai.
– Tiểu tử nhà ngươi… Thân hình ục ịch của Thường Bảo run run, quở mắng: – Đúng là có phúc mà không biết hưởng. Hạ cô nương là quý nhân thế nào chứ, cô nương thích tiểu tử ngươi thì đó là phúc của ngươi, ngươi lại dám làm cô nương đau lòng, đúng là làm lão phu tức chết mà!