– Sư phụ nói rất đúng!
Thanh niên kia cung kính gật đầu:
– Chỉ là sư phụ này, tại sao sư phụ lại đột nhiên muốn tới đây?
Lão già khẽ cười:
– Nghe nói nơi đây có đại sư luyện đan, vi sư tất nhiên là muốn gặp gỡ làm quen rồi.
– Nào có đại sư luyện đan nào có thể hơn sư phụ được chứ.
Thanh niên kia cười một tiếng, hiển nhiên không để bụng là bao, bỗng nhiên sắc mặt y ngưng trọng, lẩm bẩm:
– Sư phụ không muốn khiến Nhân tộc khó xử ư?
– Đã biết thì cần gì nói ra!
Lão già khẽ than:
– Thế cục thiên hạ tai ương, hắn còn trẻ như vậy thì có thể kêu gọi được bao nhiêu người tới trợ giúp? Ma tộc và Yêu tộc cũng đã có hành động, duy chỉ có Nhân tộc đã chia năm xẻ bảy, không hợp ý nhau. Lão phu đã lâu không xuất hiện, giờ cũng nên lộ mặt ra một chút rồi.
– Đệ tử biết ngay mà, đây mới là ý của sư phụ!
Tên tanh niên cười ha hả, dường như đã sớm nhìn thấu ý đồ của lão già.
– Ừ, bên kia có đệ tử canh núi, ngươi đi thông báo một tiếng đi!
Lão già phất tay với tên thanh niên. Y vội vàng chạy tới trước mặt đệ tử canh gác nói vài câu.
Đệ tử kia nghe xong, vội nói:
– Xin chờ ở đây một lát, ta đi bẩm báo Đại trưởng lão!
Trong sương phòng luyện đan ở Thánh Chủ Uyển, Dương Khai đang cùng tiểu sư tỷ và năm vị đại sư luyện chế đan dược, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Dương Khai nhướn mày, thả đồ vật trong tay xuống rồi lặng lẽ rời khỏi gian phòng.
Bên ngoài cửa, Từ Hối đang chờ.
– Có chuyện gì?
Dương Khai hỏi.
– Bên ngoài núi có người cầu kiến.
– Ai?
– Theo đệ tử báo cáo thì người cầu kiến tự xưng là Địch Diệu!
– Địch Diệu?
Dương Khai rùng mình, vội hỏi:
– Một mình y tới hay là còn đi cùng một lão già?
Từ Hối kinh ngạc, không biết vì sao Dương Khai lại tỏ ra kích động như vậy, vội đáp:
– Hình như là có một lão già đi cùng y.
Vừa nói xong, Dương Khai đã như một cơn gió xông ra ngoài Cửu Phong.
Từ Hối gãi đầu ngỡ ngàng.
Lão chưa từng thấy Dương Khai chủ động nghênh đón vị khách nào như vậy, từ lúc Cửu Thiên Thánh Địa nổi danh, rất ít người có tư cách khiến Thánh chủ tự mình nghênh đón.
Không biết tên Địch Diệu đó có thân phận gì mà lại khiến Thánh chủ coi trọng đến mức ấy?
Trong lúc hồ nghi, Dương Khai đã lại vọt trở về.
Từ Hối ngạc nhiên:
– Thánh chủ, ngài…
Còn chưa nói xong, Dương Khai đã lướt qua lão mà xông thẳng vào phòng luyện đan. Một lát sau, trong phòng luyện đan vang lên tiếng gầm của các vị đại sư:
– Tiểu tử ngươi làm hỏng một lò hảo đan của ta rồi, không cho ta lời giải thích hợp lý thì đừng mong ta để yên cho ngươi.
– Đan dược của ta cũng xong rồi, tiếc đám dược liệu Thánh cấp quá đi thôi!
– Ối trời ơi, tiểu tử thôi nhà ngươi rốt cuộc muốn làm gì, phí của trời, phí của trời quá!
– Ngươi đừng có kéo ta, ta phải ở đây luyện đan, không đi đâu hết!
– Gặp ai? Lão phu không gặp ai hết!
– Đúng vậy, gặp người nào có thể quan trọng bằng việc luyện đan?
– Thần thánh phương nào lại có tư cách khiến mấy lão già này đi gặp? Hắn có tư cách đó không? Không có thì không gặp, bảo hắn cút đi!
Các vị đại sư la hét, hiển nhiên là vô cùng bất mãn chuyện Dương Khai quấy rầy bọn họ luyện đan.
Từ Hối mang máng nghe được Dương Khai nhỏ giọng nói câu gì đó.
Trong phòng, tiếng la hét lập tức tắt ngúm, dường như các vị đại sư đều bị câm hết, yên tĩnh không chút tiếng động.
Từ Hối còn nghe được tiếng tim dập dồn dập truyền ra từ trong gian phòng đó.
Bỗng nhiên năm vị đại sư tranh nhau chay ra khỏi phòng, trên mặt ai nấy đều mang theo vẻ cuồng nhiệt, chen nhau phóng ra bên ngoài.
Lão béo Thường Bảo mỡ trên người rung rung như sóng biển lớp sau cao hơn lớp trước, lại chẳng chịu yếu thế mà chạy nhanh hơn cả thỏ, dựa vào thân thể to lớn của mình đâm cho các vị đại sư khác nghiêng ngả, chạy vượt lên trước.
Từ Hối ngây ra như phỗng.
Lão chưa từng thấy các vị đại sư vang danh đại lục này lại có lúc thất thố đến như vậy.
– Các vị đại sư từ từ thôi!
Từ Hối chỉ kịp dặn một câu thì đã không thấy bóng dáng năm người kia đâu nữa.
Dương Khai và Hạ Ngưng Thường cũng vội vàng chạy vụt qua lão.
– Thế là thế nào?
Từ Hối hoàn toàn ngơ ngác
Ngoài Cửu Phong, khi Dương Khai và Hạ Ngưng Thường chạy tới thì vừa lúc thấy năm vị đại sư đang vây quanh một lão già tóc trắng xóa, trên mặt bọn họ đều một vẻ sùng bái cuồng nhiệt, nói chuyện với lão già đó một cách câu nệ.
Thường Bảo vừa lau mồ hôi trên trán, vừa cười rạng rỡ như hoa, hình như là được lão già kia khen, sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt đầy kích động.
– Dương huynh!
Thanh niên bên lão già từ xa chào Dương Khai.
– Địch huynh!
Dương Khai nhiệt tình tiếp đón:
– Đã lâu không gặp.
– Đúng vậy, từ khi từ biệt ở Phù Vân thành cũng đã gần mười năm rồi, ủa
Địch Diệu đang nói thì chợt quay sang nhìn Hạ Ngưng Thường, hô lên:
– Đây không phải là vị cô nương đó sao, sao lại ở nơi này?
– Đây là sư tỷ ta, Hạ Ngưng Thường!
– Sư tỷ…
Sắc mặt Địch Diệu ngưng trọng, chợt hồi tưởng lại:
– Như vậy huynh cuối cùng đã tìm được rồi? Thật đáng mừng, thật đáng mừng!
– Đa tạ Địch huynh!
Dương Khai mỉm cười, lại đi tới trước mặt lão già kia, cung kính thi lễ:
– Vãn bối bái kiến Lý lão!
Hạ Ngưng Thường cũng uyển chuyển thi lễ.
– Dương tiểu hữu không phải khách khí!
Lý lão mỉm cười gật đầu:
– Trái lại, lão phu không mời mà tới, Dương tiểu hữu không trách tội chứ?
– Lý lão nghiêm trọng rồi, Lý lão có thể cùng Địch huynh tới Thánh địa là vinh hạnh của vãn bối, nào dám trách tội? Mau vào trong thôi!
Dương Khai nghiêng mình mời.
Lý lão mỉm cười gật đầu, dưới sự hộ tống của năm vị đại sư xung quanh, chầm chậm bước vào Cửu Thiên Thánh Địa.
Đám đệ tử gác núi thấy vậy thì suýt nữa trừng rớt tròng mắt, không biết một già một trẻ này có lai lịch gì mà lại khiến năm vị đại sư và Thánh chủ cung kính như vậy, cứ đoán già đoán non trong bụng mãi.