– Ngươi đã trở thành Thánh chủ của nơi đó? Thánh nữ của nọ mù cả rồi sao mà lại chọn ngươi?
Dương Khai trợn trừng mắt á khẩu, Lệ Dung không kìm được che miệng cười.
Mộng Vô Nhai nghiêm mặt lại: – Nói vậy, cựu Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa đã chết rồi?
– Ừ, không lâu sau khi lão và tiểu sư tỷ đi khỏi Thánh địa.
Mộng Vô Nhai thở dài: – Quả nhiên, lần trước gặp lão, ta đã nhìn ra thời gian của lão không còn nhiều, nào ngờ lại đi nhanh như vậy. Có điều tiểu tử nhà ngươi phất nhanh thật, đừng nói là nhờ tu luyện công pháp truyền thừa của Thánh địa đó chứ?
– Không.
– Không là đúng, tuyệt đối không được luyện! Theo ta được biết, công pháp đó dùng cách tiêu hao sức sống bản thân để đổi lấy sức mạnh, công lực càng tăng nhanh, tuổi thọ càng ngắn lại. Lão phu không muốn thấy Ngưng Thường phải ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt. Với tư chất của ngươi, nếu siêng năng khổ luyện, sớm muộn gì cũng sẽ chạm đến ngưỡng như lão phu, sống cả nghìn năm cũng không phải đùa, chẳng cần phải liều mạng để gia tăng công lực cấp tốc.
– Mộng chưởng quầy nói phải, ta cũng nghĩ vậy. Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.
– Vậy thì tốt. Mộng Vô Nhai có vẻ đã nghỉ ngơi đủ rồi, sắc diện sáng ngời, hơi thở sâu, lão chậm rãi đứng dậy, dặn dò: – Nếu ngươi đã có nơi để an phận, thì lão phu và Ngưng Thường sẽ về đó ở một thời gian! Bao năm qua đã khổ cho nha đầu này rồi, cứ theo ta chạy đông chạy tây, không có được cuộc sống yên ổn.
Vừa nói, lão liếc qua Hạ Ngưng Thường đang giả vờ ngủ, lắc đầu bất lực.
Đồ đệ bảo bối này của lão cái gì cũng tốt, chỉ trừ việc quá chung tình với tiểu tử khốn kiếp này, hơn nữa còn dễ xấu hổ, mới mười năm không gặp, đã không dám mở mắt ra nhìn hắn rồi.
Nếu sau này nàng theo tiểu tử này, há chẳng phải sẽ bị hắn ức hiếp đến chết sao?
Nghĩ tới đây, Mộng Vô Nhai liền không thở nổi, như nghẹn ở cổ họng, hận không thể bóp chết Dương Khai ngay lập tức!
Dương Khai đã tiến tới bế Hạ Ngưng Thường lên, vừa chạm vào liền thế mềm mại nơi bàn tay, khiến tâm hồn rung động.
Cơ thể tiểu sư tỷ cũng dần dần nóng lên.
– Đi trước dẫn đường đi. Mộng Vô Nhai hờ hững nói, coi như chưa thấy gì.
Vừa rồi lúc mấy người của Yêu tộc còn ở đây, lão cũng đã nghe họ nói chuyện, biết nơi này cách Cửu Thiên Thánh Địa cả hai tháng đi đường.
Dương Khai cũng không có ý ngự không phi hành, mà khẽ vẫy tay, một luồng hào quang sắc xanh bay ra, hào quang đó tựa như một con thoi lơ lửng trước mặt họ, dài ra cả ba trượng rồi mới dừng lại.
– Ồ, bí bảo này đẳng cấp không tồi. Mộng Vô Nhai là người hiểu biết, nhìn thấy con thoi này thì mắt liền sáng rực, miệng tấm tắc: – Xem ra Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa nhà ngươi cũng ngon lành đấy.
Lão những tưởng bí bảo này là bảo bối tông truyền của Cửu Thiên Thánh Địa.
Lệ Dung lại nhận ra lai lịch của nó, kêu lên: – Đây chẳng phải là thứ đó sao?
– Ừ, sau khi luyện hóa, ta mới biết nó là bí bảo phi hành.
– Bí bảo phi hành? Mộng Vô Nhai nhướn mày. – Cũng hiếm thấy đấy.
– Tốc độ cũng rất ghê gớm.
– Ghê gớm đến đâu? Mộng Vô Nhai ngạc nhiên nhìn Dương Khai.
– Thử là biết thôi. Dương Khai nhếch miệng cười, không giải thích rõ. Tốc độ của Phi Thiên Toa thì chỉ có tận mắt nghiệm chứng mới dám tin, chứ bất cứ lời nói gì cũng không thể hình dung được tốc độ của nó. – Mời hai vị lên.
Mộng Vô Nhai và Lệ Dung cũng không nói gì thêm, liền nhảy lên Phi Thiên Toa.
Dương Khai ôm Hạ Ngưng Thường khoanh chân ngồi xuống phía sau, để tiểu sư tỷ nằm với thế thoải mái trong lòng hắn, rồi mới dặn: – Ngồi vững vào.
Khẽ động thần niệm, Phi Thiên Toa vụt hóa thành một luồng lưu quang, như đột phá sự trói buộc của không gian, nó đã vượt đi hơn trăm dặm trong chớp mắt.
Ngồi phía trước Phi Thiên Toa, Mộng Vô Nhai không khỏi trợn tròn mắt, thần niệm khuếch tán như thủy triều, đợi đến khi đo được tốc độ của bí bảo này khủng khiếp đến đâu, lão không khỏi rùng mình.
Lệ Dung cũng che miệng thốt lên kinh ngạc.
– Tiểu tử, bí bảo này sao lại có tốc độ quỷ quái đến thế? Do ai luyện chế vậy? Một hồi lâu sau, Mộng Vô Nhai mới truyền thần niệm đến, trong đó ẩn chứa cảm xúc khó tin.
Tốc độ bay của Phi Thiên Toa nhanh hơn gấp mấy lần so với tốc độ của cường nhân hàng đầu như lão.
– Không biết do ai luyện chế cả, nó do ta và Lệ Dung vô tình tìm được trong Tinh Không cách đây một năm. Dương Khai kể sơ qua về việc có được Phi Thiên Toa, với Mộng Vô Nhai, hắn không cần phải giấu diếm, nên có gì nói nấy.
– Tinh Không? Các ngươi đã đến Tinh Không? Mộng Vô Nhai hoảng hốt kêu lên.
– Ừ. Nếu lão muốn đi thì hôm nào ta dẫn lão đi xem thử. Dương Khai tưởng lão có ý gì đó với Tinh Không truyền thuyết.
– Không cần… Không ngờ Mộng Vô Nhai lại chậm rãi lắc đầu, thần sắc nặng nề, trầm ngâm một lúc lại nói: – Hẳn là lão phu đã từng đến Tinh Không.
– Lão tiên sinh, “hẳn là” nghĩa là sao? Lệ Dung thắc mắc, khẽ cười hỏi.
– Vì lão phu lúc ấy cũng đang mơ màng, chính vào ngày bị trói vào thạch trụ đó. Mộng Vô Nhai nhớ lại, giải thích: – Ta cứ cảm thấy nơi đó rất ghê gớm, lúc chịu cực hình ở đó, hình như thần hồn của lão phu đã rời khỏi thể xác, đi đến rất nhiều nơi, Tinh Không là một trong số đó. Những nơi này nằm rải rác khắp đông tây nam bắc lục địa Thông Huyền, cách nhau cả vạn dặm, chỉ có điều do tra tấn, nên thần trí không tỉnh táo, cũng chẳng nhớ rõ lắm.
Ngừng một chốc rồi nói: – Tiểu Dương Khai, ta có có cảm giác bất ổn, hình như ngươi không nên phá hủy nơi đó.
– Mộng chưởng quầy cũng nói vậy? Dương Khai nghe thế liền giật mình.
– Có ai từng nói vậy với ngươi ư?
– Phân thần của Đại Ma Thần! Y nói nơi đó là căn cơ của cả đại lục, còn bảo nếu hủy nơi đó đi, ta sẽ phải hứng chịu cái giá khó mà tưởng tượng được.
– Căn cơ? Mộng Vô Nhai chau mày, lại hỏi: – Y còn nói gì nữa không?
Dương Khai ngẫm một lúc rồi đáp: – Y còn nói, “Thôi bỏ đi, thế giới này bị phong ấn quá lâu, cũng đến lúc được thấy lại ánh mặt trời rồi”.
Mộng Vô Nhai đăm chiêu, không nói gì, hình như đang trầm tư gì đó.