Nhìn nhau thở hổn hển, trong mắt hai người đều đục ngầu. Giờ khức này, một suy nghĩ tanh máu tuôn ra, nuốt hết tinh thần của cả hai người, trong lòng ai nấy đều chỉ còn lại một suy nghĩ, đó là giết chết đối phương!
Nhìn thấy tiên huyết chảy ra từ vùng bụng của Dương Khai, Tuyết Lỵ vẫn luôn ngồi ngay ngắn trên khán đài bỗng nhiên đứng bật dậy, đôi mắt run rẩy, nhìn chăm chằm vào hắn, vẻ mặt không dám tin, cơ hồ như phát hiện ra chuyện gì đó ghê gớm.
– Đại nhân!
Úc Mạt thấy cảnh tượng này, vội vàng hô lên một tiếng.
Đôi chân mày đen của Tuyết Lỵ nhíu chặt, hít sâu một hơi, vẻ mặt chấn kinh quan sát một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.
Thần sắc Úc Mạt hồ nghi, không biết vì sao Tuyết Lỵ lại đột nhiên có phản ứng như vậy. Dù biểu hiện của Dương Khai nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cũng không đến nỗi khiến nàng thất thố như vậy chứ?
Đại nhân phát hiện ra điều gì ư? Úc Mạt suy nghĩ một lúc, chậm rãi lắc đầu, tinh thần lại một lần nữa bị cuộc chiến bên dưới khiên dẫn.
Sát ý như triều, dù đứng trên khán đài, cũng có thể cảm nhận rõ ràng. Mạnh mẽ như Úc Mạt mà lỗ chân lông toàn thân cũng bất giác khép kín, sợ rằng ý chí của mình bị sát cơ này ảnh hưởng.
Địch Kiêu quả thật lợi hại, Dương Khai cũng không kém. Trận chiến đấu này không đánh đến cùng thì không ai có thể đoán được kết cục sau cùng.
Ma nguyên cuồn cuồn nồng đậm từ trong người Địch Kiêu tản phát ra, làm đen kịt một vùng chỗ y đứng. Trong Ma nguyên đó ngập tràn đủ loại tà năng, lặng lẽ lan tràn ra khắp nơi.
Dương Khai lại giống như thái dương nóng rực, Chân Dương nguyên khí bảo vệ xung quanh, ngăn cản sự quấy rối của Ma nguyên của đối phương. Hai cỗ năng lượng có thuộc tính tương khắc vô hình giao phong va chạm vào nhau, truyền ra từng đợt xoẹt xoẹt.
Lực lượng của hai người đều bị thôi phát đến cực điểm, kỳ phùng địch thủ, không ai dám xem thường, càng không ai thủ hạ lưu tình.
Tiếng thét dài truyền ra, inh ai nhức óc.
Sát khí kinh thiên tuôn ra, trong lòng chỉ có sát niệm. Dương Khai ngửa mặt lên trời rống giận, quên đi tất cả, trong đầu chỉ có ý chí hủy diệt đối phương.
Chân Dương nguyên khí điên cuồng khuếch trương, chốc lát áp chế được Ma nguyên của đối phương.
Sắc mặt Địch Kiêu thay đổi, không dám có chút chậm trễ, thân hình lay động, đã xuất hiện ngay trước mặt Dương Khai, thủ chưởng ẩn chứa khí tức tử vong, chụp xuống đầu Dương Khai.
Trong phút chốc mặt đất biến thành bột mịn, Dương Khai đã thoát ra trong tình cảnh ngàn cân teo sợi tóc, chân nguyên trên tay cũng phun nuốt, từng đạo chân nguyên tinh thuần gây khó dễ cho Địch Kiêu.
Không hề xinh đẹp, hai người trong tử đấu tràng đều lấy toàn bộ bản lĩnh của mình, quần chiến với nhau như thủy hỏa.
Cảnh giới của Địch Kiêu cao hơn Dương Khai hai tiểu cấp bậc, nhưng Ma nguyên tự thân bị khắc chế bởi Chân Dương nguyên khí của Dương Khai, mười phần lực lượng sử xuất ra chỉ có thể phát huy được tám phần uy năng nên căm tức vạn phần.
Hai người kịch đấu càng lúc càng kịch liệt, năng lượng xung kích kia hỗn loạn không chịu nổi, bao trùm toàn bộ thân hình và khí tức của hai người.
Người trên khán đài chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mờ hồ, chứ không nhìn rõ thế cục như thế nào.
Tử chiến!
Tiên huyết không ngừng phun ra trong tràng, thỉnh thoảng còn kèm theo những tiếng nổ và kêu rên. Bất luận là Dương Khai hay Địch Kiêu đều vô cùng điên cuồng. Kiểu chiến đấu thảm thiết này khiến mọi người đều cảm thấy run sợ, thầm lo lắng không thôi.
Từng vũ kỹ tinh diệu của Ma tộc từ trên tay Địch Kiêu phóng thích ra, mỗi một kích đều có thể khiến Dương Khai nếm đủ. Thủ đoạn của Dương Khai cũng không hề suy yếu, Dương dịch thiên biến vạn hóa, Địch Kiêu khó lòng phòng bị.
Hai đạo nhân ảnh giằng co với nhau, điên cuồng công kích đối phương, xuất thủ không chút lưu tình. Quang mang lập lòe như sơn băng địa liệt, như thiên thạch rơi xuống, khí thế hùng mãnh, khiến người ta choáng váng.
Trong lúc vô tình, một nửa tử đấu tràng cơ hồ đã bị phá hủy.
Từ trước tới nay chưa từng có trận chiến nào có thể có sức phá hoại lớn như vậy. Mỗi một Ma tộc nhân ngồi xem đều cảm thấy huyết dịch của mình sôi trào, chỉ hận không xông xuống khán đài, cũng chiến đấu một trận như vậy, có chết cũng không tiếc.
Địch Kiêu càng đánh càng kinh hãi. Y căn bản không ngờ tên tiểu tử nhân loại có tu vi cảnh giới thua xa mình này lại lợi hại như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy Siêu Phàm Cảnh nào có thể chống lại y.
Sát chiêu của mình oanh kích trên người Dương Khai, chỉ có thể đả thương hắn, chứ không thể nhất kích chí mạng. Thân thể hắn cứng như bàn thạch, không phải nhân loại nào cũng có thể có.
Điều càng khiến Địch Kiêu chấn kinh hơn là lực hồi phục và sự bền bỉ của Dương Khai.
Tử chiến lâu như vậy, mỗi một chiêu, mỗi một thức, hai người đều dùng hết toàn lực. Địch Kiêu gần như đã cảm thấy kiệt sức, một thân chân nguyên tiêu hao cự đại, bất luận là khí thế và lực lương đều đã yếu hơn thời kỳ đỉnh phong.
Nhưng tên nhân loại này thì không, từ đầu chí cuối, hắn vẫn luôn duy trì được trạng thái đỉnh phong, chưa từng suy yếu, ngược lại càng đánh càng mạnh.
Cứ như là trong nội thể hắn có một lượng chân nguyên dùng mãi không hết vậy!
Những vết thương trên người hắn kích thích hắn càng chiến càng tàn bạo.
Hơn nữa trong lúc chiến đấu, Địch Kiêu còn phát hiện ra một việc khiến y sợ hãi.
Đó chính là vết thương trên người Dương Khai lại nhanh chóng liền lại với một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Những thương thế chằng chịt bị phong nhận bao trùm trước kia tạo ra, bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Lúc chiến đấu còn có thể khôi phục thương tình của mình. Như vậy là sao?
Địch Kiêu căn bản không nhìn thấy Dương Khai phục dụng đan dược gì, hơn nữa đối phương cũng không có thời gian để làm vậy.
Lần đầu tiên y phát hiện, trên đời này lại có người cổ quái như vậy, không những có thể chống đỡ lại một thiên chi kiều tử như y, mà còn vượt hơn một bậc.
Phát hiện này khiến Địch Kiêu bị đả kích nhiều lần, tâm trạng bỗng nhiên thay đổi.
Y là tinh anh trong số những tinh anh của Ma tộc, chỉ trong tám mươi năm ngắn ngủi là đã vấn đỉnh Siêu Phàm tam tầng cảnh, có hi vọng là đạt đến đỉnh cao tối cao Nhập Thánh Cảnh này trước khi trăm tuổi!
Nhập Thánh Cảnh bách tuế, cả đại lục này đã là cực kỳ hiếm thấy.
Có vài tinh nhuệ do đại thế lực bồi dưỡng ra, lúc còn rất trẻ đã là Siêu Phàm Cảnh. Nhưng một khi đạt đến cảnh giới này, cơ hồ thực lực của tất cả mọi người đều tiến triển chậm chạp, rất ít người có thể đột phá đến Nhập Thánh Cảnh trước khi trăm tuổi.
Còn Địch Kiêu có tiềm lực này! Cũng vì Câu Quỳnh đại nhân ký thác kỳ vọng, tạo một hoàn cảnh tu luyện cực kỳ tốt, và giúp đỡ một lượng lớn tài vật.
Cho tới nay, Địch Kiêu cũng vì vậy mà cảm thấy kiêu ngạo, cảm thấy sẽ có ngày mình có thể trở thành đệ nhất nhân từ Ma tôn trở xuống, thậm chí có thể sánh ngang cùng Ma tôn!
Nhưng bây giờ, y thực sự bị đả kích. Nếu theo như những gì Câu Xích nói thì tên tiểu tử nhân loại chiến đấu với mình này chẳng qua chỉ hai lăm hai sáu tuổi mà thôi.
Mình tu luyện nhiều hơn mấy chục năm, chẳng lẽ lại uổng công sao?