Lực Hoàn biến sắc, nhạy bén nắm được chân tướng sự việc.
Đích thị là có một vị cường giả vừa tử vong ở gần đó, thần hồn chui ra khỏi cơ thể, trùng hợp đụng phải Dương Khai liền ý đồ cướp lấy thân thể của Dương Khai để dùng.
– Đoạt xá à…
Phi Vũ hé miệng cười,
– Thế thì không cần lo lắng rồi.
Thương Viêm cũng thả lỏng rất nhiều, khẽ vuốt cằm.
Lực Hoàn cùng Phi Tiễn lại hả hả cười dữ tợn,
– Các người, các người sao không lo lắng chút nào thế?
Mễ Na lo tới sắp khóc, nàng cũng chẳng biết đoạt xá là gì, bị đoạt xá xong có hậu quả gì không, chẳng may có gì xảy ra, Dương Khai lại thần hồn câu diệt.
Bốn người Thiên Tiêu tông chẳng những không lo lắng, ngược lại còn nhất tề còn dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa mà cười cười, điều này làm cho Mễ Na không cách nào hiểu được.
Đỗ Lão khẽ mỉm cười nói:
– Mễ Na! Yên tâm, đừng lo.
– Đỗ lão, bọn họ…
Mễ Na dậm chân một cái.
– Dương tiểu hữu chắc là sẽ không bị đoạt xá, ngươi quên hắn có cái gì rồi hả?
Đỗ lão thâm ý sâu sắc nhìn Mễ Na.
Mễ Na ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng:
– Đúng rồi, tên hỗn đản này có Thần thức chi…
Đỗ lão khẽ gật đầu:
– Chỉ cần không phải cường giả Nhập Thánh cảnh tới đoạt xá, Dương tiểu hữu đều có thể ứng phó tự nhiên, chúng ta chờ là được rồi.
– Người này quả thật là xui xẻo, chọn ai không chọn, lại chọn trúng tiểu sự điệt. Nếu là ta, ta liền tuyển tiểu cô nương da mịn thịt non nhà ngươi.
Lực Hoàn đáng khinh cười.
Mễ Na hung hăng trừng mắt nhìn y:
– Già mà không kính!
– Này, ta còn rất trẻ cơ mà.
Lực Hoàn lập tức không vui.
Trong thức hải, khóe miệng Dương Khai mang nụ cười khó hiểu, nhìn sợi năng lượng thần hồn chân tay luống cuống suốt từ khi xông vào thức hải kia.
Vốn định thôn phệ thần hồn của Dương Khai, đoạt xá lấy thân thể của hắn, nhưng mà vừa tiến vào trong thức hải nóng rực này, người này liền phát hiện điều không bình thường.
Hình như y đã tiến vào Quỷ Môn quan!
Biển lửa thiêu đốt bốn phía, khí tức nóng rực làm cho y thống khổ thét chói tai, thần hồn căn bản không thể chịu đựng được sự thiêu đốt như thế, đâu đớn trên linh hồn khiến y chịu thật nhiều dày vò.
– Nếu không muốn chết liền hiện linh thể thần hồn ra.
Dương Khai thần mâu lãnh đạm.
Sợi năng lượng thần hồn kia lay động một hồi, rồi nhanh chóng có một bóng người hiện ra trước mặt Dương Khai, thần sắc đau đớn dữ tợn, cắn chặt hàm răng, trong mắt đầy kiêng kị cùng hoảng sợ nhìn Dương Khai.
Người này thoạt nhìn chỉ chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, nhưng lại có cường độ của Siêu Phàm cảnh nhị tầng. Có thể nói, khi còn sống ý cũng hẳn là một vị cao thủ khá lợi hại.
– Ngươi đúng thật là xui xẻo.
Dương Khai lắc đầu, vẻ mặt châm chọc,
Nhận thấy địch ý của hắn, tên kia nhịn đau đoán cười lớn nói:
– Tiểu huynh đệ, đó là một sự hiểu lầm, chuyện không phải như ngươi nghĩ.
– À, thật sao?
Dương Khai nhếch miệng cười. Trong thức hải, sóng lửa quay cuồng trở nên càn nóng rực hơn.
– Xin cho ta giải thích một phen.
Người nọ khàn giọng hét rầm lên.
Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ. Tên này nếu nghĩ muốn đoạt xá nhục thể của hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ không khách khí.
Trong thức hải đột nhiên rung chuyển, Thần thức chi hỏa nóng rực kia bức bách thần hồn của đối phương, mong chờ đốt cháy.
– Đợi một chút, ngươi tha cho ta con đường sống, ta có thể nói cho ngươi biết một bí mật.
– Ta chẳng thấy hứng thú.
Dương Khai lắc sđàu, trên mặt là biểu tình vô cùng ác nghiệt.
– Chuyện liên quan tới an toàn tính mạng các ngươi.
Người kia thét chói tai.
Dương Khai hơi híp mắt lại, thức hải đang rung chuyển cũng dần bình ổn lại, thật sâu nhìn y, một hồi lâu mới nói:
– Nếu ngươi chỉ là kéo dài thời gian, hoặc là lừa ta, ta sẽ không giết ngươi, mà ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
– Không đâu, không đâu.
Thấy Dương Khai không tiếp tục hạ sát thủ, người nọ thấy gánh nặng như nhẹ đi, vội vàng nói:
– Các ngươi cũng là đi Phù Vân thành đi?
– Đúng, thì sao?
– Nếu đúng thì tốt nhất là các ngươi nên quay trở về. Đằng trước có một đám cường giả, chuyên tới săn bắt người tới Phù Vân thành, đã có mấy nhóm người gặp họa rồi. Chúng ta mấy người cũng là đi Phù Vân thành, nhưng hiện tại toàn bộ chết hết, chỉ còn thần hồn của ta chạy ra…
– Bọn họ có bao nhiêu người?
– Mười mấy người, trong đó đều là cường giả Siêu Phàm cảnh tam tầng. Hơn nữa toàn bộ đều là kẻ vô cùng hung ác.
– Nhân số không ít nha.
Dương Khai nói thầm một câu.
– Đúng là như thế, tiểu huynh đệ, ngươi xem… ta đã bẩm báo tình hình thực tế rồi, ngươi có…
Người nọ khúm núm hỏi, lúc hỏi, sâu trong đôi mắt heienj lên vẻ vô cùng cảnh giác, dường như chỉ cầ Dương Khai động thủ, y sẽ không tiếc bất cứ giá nào muốn kéo Dương Khai làm đệm lưng.
Ánh mắt cảnh cáo cùng ý tứ hàm súc đủ để dọa rất nhiều người, y tin rằng Dương Khai với cảnh giới thấp hơn mình chắc chắc sẽ không dám liều lĩnh.
Dương Khai khẽ mỉm cười, đưa mắt liếc nhìn y.
Trong lòng y máy động, bộ mặt thật dữ tợn, đúng lúc vừa định động thủ thì trong hư không bỗng nhiên có một đạo kim quang bắn ra.
Không một tiếng động, thần hồn kẻ này bị tinh lọc.
Sau khi hấp thu năng lượng tinh hoa đó, Dương Khai mới chậm rãi mở mắt ra.
Vừa mở mắt đã thấy tất cả mọi người đều là vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm vào mình.
– Đúng là tiểu từ này vẫn khá lắm.
Lực Hoàn vỗ vỗ bàn tay, cười ha ha,
– Tên kia đúng là xui xẻo.
– Không sao chứ?
Phi Vũ thân thiết hỏi một tiếng.
– Không có việc gì, nhưng mà hình như chúng ta có phiền toái.
Dương Khai vừa lắc đầu, rồi báo lại tình báo vừa rồi.
– Mười mấy?
Thương Viêm nhướn mày,
– Số lượng cũng không ít nhỉ.
– Ừm, nếu không có tình báo này, chúng ta mạo muội vượt qua, bị bọn họ đánh cho trở tay không kịp, thì đúng là hơi bị phiền.
Phi Vũ khẽ vuốt cằm.
– Chúng ta có phải đi đường vòng không?
Mễ Na nhẹ giọng hỏi.
– Tại sao phải đi đường vòng?
Lực Hoàn cười ha ha.
– Hả, thế cứ thế mà đi?
– Nghỉ ngơi thêm một chút thì chúng ta đ sang, nếu bọn họ không trêu chọc vào chúng ta thì thôi. còn nếu chúng dám động thủ…
Khí tức của Thương Viêm đột nhiên biến đổi, ánh mắt cũng đột nhiên linh hoạt, sắc bén hơn, như mũi kiếm sắc nhọn, làm cho người ta sợ hãi cực điểm, quanh thân cũng giống như một khối băng nham, tản mất ra lãnh ý vô cùng.
Đương nhiên là không sợ!
Thậm chí còn có chút chờ mong!
Lực Hoàn cùng Phi Tiễn cũng là như thế, mà ngay cả nữ tử như Phi Vũ cũng không ngoại lệ.
Hai mắt Dương Khai tỏa sáng, âm thầm cảm thấy bốn vị sư thúc của Thiên Tiêu tông này quả nhiên đều là một đám phần tử hiếu chiến.