– Ta sẽ sai người ra sức giúp ngươi dò la động hướng của hai sư tỷ ngươi, nếu có tin tức gì, ta sẽ thông báo cho ngươi. Ngươi cũng coi như là đệ tử Thiên Tiêu Tông ta, từ nay trở đi cứ an tâm ở lại đây, không phải câu nệ gì cả, cứ xem đây là nhà ngươi thôi.
– Đệ tử hiểu.
Dương Khai hít sâu một hơi, nghiêm nghị gật đầu.
Sau khi biết vị này chính là tổ sư Lăng Tiêu Các, Dương Khai đã cảm thấy mình không phải người ngoài nữa rồi.
Cũng may mà Sở Lăng Tiêu đã phát giác được một chút khí tức của Tỏa Ma Liên và tìm được hắn thông qua nó, bằng không e là giờ đây Dương Khai chẳng có lấy một nơi dung thân.
– Thương Viêm. Sở Lăng Tiêu gọi.
Thương Viêm đứng chờ chực ngoài cửa liền đi vào: – Có đệ tử.
– Sắp xếp cho vị sư điệt này đi.
– Đệ tử đã rõ.
– Phải rồi tổ sư, đệ tử vẫn còn một việc muốn thỉnh cầu. Dương Khai chợt lên tiếng.
– Có việc gì cứ nói đừng ngại.
– Vì vài nguyên do mà đệ tử cần phải nâng cao thuật luyện đan, nên đệ tử muốn thỉnh cầu tông môn cho đệ tử ít dược liệu.
– Bảo Thương Viêm sắp xếp đi, đây cũng là vinh hạnh cho Thiên Tiêu Tông ta! Sở Lăng Tiêu mỉm cười gật đầu.
Dương Khai tự nguyện giúp tông môn luyện đan, đó dĩ nhiên là chuyện lão muốn thấy.
Từ biệt Sở Lăng Tiêu, Dương Khai và Thương Viêm bước ra ngoài, Thương Viêm liếc Dương Khai một cái quái đản: – Ngươi đến từ thế giới khác ư?
– Vâng.
– Chẳng trách trước giờ chưa từng nghe nói về ngươi bao giờ. Ta cứ luôn lấy làm lạ, thanh niên ưu tú như ngươi sao lại chẳng có tiếng tăm gì, giờ thì hiểu rồi. Nay chúng ta cũng có thể xem như người một nhà, sau này sư thúc nhất định sẽ chiếu cố ngươi, nếu có ai dám gây hấn với ngươi, sư thúc sẽ giúp ngươi diệt môn kẻ đó. Thương Viêm nhếch miệng cười.
Dương Khai tối sầm mặt.
Khi quay lại lạc viện đó, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện ra, Phi Vũ mặt đỏ bừng, nằm lười nhác trên hành lang, từng đường cong lả lướt gợi lên những suy tư vẩn vơ, bộ ngực lộ ra cả một nửa, đường rãnh trông đến trêu người.
Trên tay nàng cầm một vò rượu hớp lấy hớp để.
– Lại uống nữa rồi. Thương Viêm chậm rãi lắc đầu, khẽ nói với Dương Khai: – Vị sư thúc này của ngươi chẳng giống nữ nhân một chút nào, thích nhất là uống rượu, cả năm người đầy mùi rượu, ta thấy cả đời này chẳng ai thèm lấy đâu.
Y chưa dứt lời, vò rượu trên tay Phi Vũ liền bay tới, Thương Viêm thản nhiên tiếp lấy, hít hà rồi bất mãn bảo: – Không phải Thiên Hồng Hoa Nhưỡng đấy chứ?
– Hừ. Phi Vũ chậm rãi đứng dậy, liếc xéo Thương Viêm. – Thiên Hồng Hoa Nhưỡng cũng chẳng có phần cho huynh đâu.
– Nhưng lúc trước muội đã đồng ý cho ta rồi mà. Thương Viêm bực mình bảo.
– Vò Thiên Hồng Hoa Nhưỡng đó, ta đã chuyển cho vị tiểu huynh đệ này rồi.
– Chuyển cho nó? Thương Viêm ngạc nhiên nhìn Dương Khai, chợt hé cười, giọng nịnh hót:
– Sư điệt, ngươi xem… vì chuyện của ngươi mà sư thúc bận rộn suốt hai tháng, ngươi bảo có nên hiếu kính với sư thúc không nào?
Dương Khai cười hề hề: – Đồ tốt thì đệ tử phải giữ lại cho mình thôi.
Thương Viêm chơm chớp mắt, như không ngờ Dương Khai lại từ chối mình ngay tức thì như thế.
Phi Vũ khẽ nhíu mày, hồ nghi nói: – Sao tự dưng lại biến thành sư điệt rồi? Tiểu huynh đệ này gia nhập Thiên Tiêu Tông chúng ta rồi à?
– Nghiêm túc mà nói thì nó vốn là đệ tử Thiên Tiêu Tông chúng ta.
– Nghĩa là sao? Phi Vũ ngơ ngác nhìn Dương Khai chằm chằm.
Thương Viêm kể sơ qua ngọn nguồn, Phi Vũ lập tức hoan hỉ: – Nói vậy thì ta cũng là sư thúc của tiểu tử này rồi?
– Ừ. Thương Viêm gật đầu.
– Hề hề, được thêm một tên sư điệt à. Lực Hoàn chẳng biết nhảy từ đâu ra, người đứng cao chưa tới ngực Dương Khai, hai tay gác sau lưng, hai mắt sáng rỡ quan sát Dương Khai, khẽ gật gù: – Cũng được đấy.
– Bái kiến các vị sư thúc. Dương Khai chắp tay hành lễ.
Ba người liếc nhìn nhau, bật cười ha hả, Phi Vũ còn cười ngặt nghẽo không đứng thẳng nổi, như thể vui bao nhiêu thì trút ra hết bấy nhiêu.
Lực Hoàn chợt bảo: – Ừm, ta thấy nên mở tiệc mừng, chúc mừng sư điệt đã nhận tổ quy tông.
– Ý hay! Thương Viêm cũng gật đầu. – Làm ở Khởi Tú phong được đấy.
– Không được!
Phi Vũ liền biến sắc, vội vàng ngăn cản.
Nhưng Thương Viêm đã thi triển thân pháp bay đi rồi, giọng nói y vọng lại từ xa xa: – Ta đi săn chút thịt rừng đây.
Lực Hoàn cũng vụt lao đi: – Ta đi tìm Phi Tiễn, đồ tốt thì không thể thiếu huynh ấy được.
Chỉ trong nháy mắt, chỉ còn lại Phi Vũ và Dương Khai.
Mỹ phụ này nghiến chặt răng, nhìn đau đáu về phía Thương Viêm và Lực Hoàn biến mất, hậm hực nói: – Đồ khốn kiếp!
Chửi rủa xong, lại nhoẻn miệng cười, lắc đầu bảo: – Chỉ biết nhắm vào Thiên Hồng Hoa Nhưỡng của ta, một đám không biết xấu hổ.
Nói xong, liền nhìn sang Dương Khai: – Đi thôi, lần này mà không làm họ vừa lòng, chắc mẩm họ sẽ ở lỳ luôn Khởi Tú phong của ta mất, đúng là đau đầu.
– Đệ tử cũng đi sao? Dương Khai ngạc nhiên.
– Ngươi là cái cớ họ ngụy tạo, dĩ nhiên là phải đi rồi. Phi Vũ gật đầu, chẳng nói chẳng rằng, liền nắm lấy cổ áo Dương Khai, kéo hắn bay về phía một ngọn núi đằng xa.
Vừa mới bay lên, chợt cảm thấy một sức nặng dị thường, Phi Vũ biến sắc, vội vàng tăng thêm lực đạo.
Liếc Dương Khai một cái u ám, Phi Vũ nhíu mày hỏi: – Ngươi mang xích Hồn Nguyên trên người à?
– Dạ. Dương Khai gật đầu.
– Đừng trút chân nguyên vào trong nữa, thế này ta tốn sức để bay lắm. Phi Vũ trừng hắn một cái, vừa rồi suýt nữa thì mất mặt.
Dương Khai nhếch miệng cười, thu hồi chân nguyên, tốc độ của hai người lập tức nhanh hơn hẳn.
Một hồi sau, họ đã đáp xuống một ngọn núi tuyệt đẹp.