– Điện chủ, Lưu Vân chờ đã lâu.
Sư phụ Tử Mạch quỷ dị hiện thân, thản nhiên chào hỏi.
– Hình Bảo vì ai mà chết?
Hình Tông quát lên giận dữ, một thân khí tức chìm nổi bất định, rõ ràng là đang bùng nổ. Vẻ mặt bất thiện nhìn Lưu Vân, làm ra vẻ như nếu mình không hài lòng sẽ hạ sát thủ.
– Hai võ giả của Đại Hán.
– Võ giả của Đại Hán?
Hình Tông nổi giận,
– Sao võ giả Đại Hán lại xuất hiện ở đây? Không phải là ngươi câu kết với người nào đó gây bất lợi cho con ta?
– Điện chủ nói đùa rồi, nếu ta muốn động thủ, Hình Bảo đã chết không biết bao nhiêu lần từ lâu rồi. Chỉ là nể mặt Điện chủ, lão phu mới luôn nhẫn nhịn sự láo xược của y.
Lưu Vân hừ lạnh, cũng không hề sợ sệt Hình Tông.
Cơn giận của Hình Tông dịu đi một chút, nhưng không chịu từ bỏ ý định, quát:
– Rốt cuộc là sao?
Lưu Vân kể tóm tắt lại chuyện xảy ra lúc nãy, sau đó nói:
– Lão phu cũng không ngờ hai người đó nói giết là giết, muốn ngăn cản thì đã không kịp.
– Vậy hai tên đó bây giờ ở đâu?
Hình Tông truy vấn,
– Không phải đã bị ngươi bắt, đợi ta đến xử lý sao?
Lưu Vân chậm rãi lắc đầu:
– Chúng chạy thoát rồi.
Hình Tông nheo mắt, khí tức một lần nữa lại trở nên nguy hiểm:
– Có ngươi ở đây, chúng có thể chạy thoát. Chẳng lẽ không phải là ngươi thả cho chúng chạy?
– Có thể nói như vậy, dù sao thì cũng không thù không oán với ta, ta không nhất thiết phải động thủ với chúng.
Lưu Vân ung dung nói.
Cơn giận của Hình Tông cuối cùng cũng bùng phát, khí thế kinh người áp lại, lạnh lùng nói:
– Chuyện ngày hôm nay, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, ta sẽ diệt Ngự Trùng nhất mạch của ngươi.
Lưu Vân cười lạnh:
– Lão phu chỉ nghĩ, mối thù giết con lớn như vậy, nên để Điện chủ đích thân giải quyết mới đúng, cho nên lão phu mới không vượt quá chức phận.
Nói xong, lấy ra một con tiểu trùng tử, nói:
– Điện chủ hẳn là nhận ra con trùng tử này là gì chứ?
– Mịch Tung Trùng?
Hình Tông sáng mắt.
– Đúng.
Lưu Vân khẽ gật đầu,
– Chính là Mịch Tung Trùng. Trên tay lão phu là hùng trùng, thư trùng đã gieo lên người của tên giết Hình Bảo. Dựa vào con hùng trùng này, Điện chủ hẳn là có thể dễ dàng tìm được tung tích của bọn chúng.
– Mau đưa cho ta.
Hình Tông vội giơ tay.
Lưu Vân chậm rãi lắc đầu:
– Muốn hùng trùng không phải là không được, nhưng lão phu có điều kiện.
– Ngươi dám ra điều kiện với ta?
Hình Tông giận quá hóa cười:
– Ngươi cho rằng không có Mịch Tung Trùng, ta không tìm được người? Nực cười, chỉ cần hắn còn ở Thiên Lang, không tới một ngày ta có thể tìm được hắn.
– Nếu Điện chủ biết chúng đến nơi nào, ngươi sẽ không nghĩ như vậy đâu.
Lưu Vân cũng cười lạnh không thôi.
Hình Tông chau mày, trầm giọng nói:
– Bọn chúng đi đâu?
– Phế Thổ!
Hình Tông sững sờ, hít sâu một hơi, nói:
– Ngươi có điều kiện gì, nói nghe xem!
Phế Thổ, dù là Hình Tông cũng không dám bảo đảm mình có thể tìm thấy hai người ở trong đó. Năng lượng trong đó quá hỗn loạn, cũng quá hung hiểm, không có mục tiêu rõ ràng, rất dễ lạc đường, cả đời không ra được.
– Ngự Trùng nhất mạch trở về Sâm La Điện, mười năm thay Điện chủ một lần, làm theo quy tắc của tổ tông. Nếu Điện chủ không đồng ý, bây giờ lão phu sẽ hủy con hùng trùng này!
– Ngươi dám!
Hình Tông nổi trận lôi đình, gầm lên một tiếng.
Lưu Vân cười lạnh, chân nguyên trên tay phun ra nuốt vào bất định, không nóng không vội, làm ra vẻ ăn chắc được Hình Tông.
Một lúc lâu sau, Hình Tông mới gật đầu:
– Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ta có thể báo được mối thù giết con, tất cả đều tùy ngươi.
– Hi vọng Điện chủ sẽ không nuốt lời!
Lưu Vân chau mày, dù không tin tưởng Hình Tông lắm nhưng lúc này cũng không có suy nghĩ gì khác, tùy tay ném hùng trùng qua.
Hình Tông nhận lấy, hừ lạnh một tiếng rồi bay về phía Phế Thổ.
… …
Hai ngày sau, bên ngoài Phế Thổ, một nhóm ba người của Dương Khai dừng lại.
Nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều, không chút sức sống phía trước, cơ hồ như cả đại địa đều không thể nào sinh tồn, Dương Khai và Thủy Linh đều hơi thấy kỳ lạ.
Vùng đất trước mặt lộ ra khí tức quá mức cổ quái, chẳng trách lại trở thành cấm địa của Thiên Lang.
– Chính là nơi này.
Khuôn mặt Tử Mạch có chút sợ hãi, không muốn vào trong.
– Cảm ơn.
Dương Khai thản nhiên gật đầu. Hai ngày đi tới đây, Tử Mạch cũng đã nói với Dương Khai không ít chuyện liên quan đến Phế Thổ, để hắn có chút chuẩn bị.
– Các ngươi thực sự muốn vào trong đó?
Tử Mạch chần chừ nhìn Dương Khai, không biết rốt cuộc hắn muốn vào đó làm gì.
– Đương nhiên muốn vào.
– Vậy ta đợi các ngươi ra.
Tử Mạch thở dài một tiếng, không khuyên can nữa.
– Không cần đâu.
Dương Khai lắc lắc đầu,
– Lần này đi, e là sau này sẽ không gặp lại. Bọn ta cũng sẽ không quay lại, ngươi tự về Sâm La Điện đi.
Tử Mạch kinh ngạc.
– Quay về nói sư phụ ngươi, lần sau nếu còn dám tính kế với ta, dù lão là sư phụ ngươi, ta cũng sẽ giết lão!
Dương Khai nhếch miệng, tà khí đầy mặt, cười rồi dẫn Thủy Linh bước vào trong Phế Thổ.
Tử Mạch thất thần, mãi một lúc sau mới hét lên:
– Dương Khai, cẩn thận, tuyệt đối đừng chết.
Dương Khai không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay.
Rất nhanh, thân ảnh của hắn và Thủy Linh liền biến mất trong tầm mắt của Tử Mạch.
Bất giác, Tử Mạch sinh ta một cảm giác buồn bã mất mát.
Thực ra thì giao tình giữa nàng và Dương Khai cũng không sâu đậm gì. Sống với nhau một thời gian trong dị địa đó, từng biểu hiện của Dương Khai đều khiến nàng kinh ngạc. Lần này gặp lại, Dương Khai lại khiến nàng rung động rất lớn.
Không ngờ tên khốn kiếp này lại có tu vi Thần Du Cảnh lục tầng.
Có lẽ là chưa bao giờ gặp một tên nam nhân nào xuất sắc như vậy. Dương Khai rời đi khiến nàng cảm thấy có chút tiếc hận.