Ngơ ngẩn một hồi, bỗng nhiên cười lớn:
– Quả thật là đi mòn gót sắt không thấy, có được lại chẳng tốn chút thời gian. Ngưng Thường, tùy vi sư tẩu, đã đến lúc vi sư phá giải phong ấn thứ nhất rồi!
Hạ Ngưng Thường nghe vậy, tinh thần cũng phấn chấn, vội vàng gật đầu.
Nàng được Mộng Vô Nhai thu dưỡng từ nhỏ, ra sức bồi dưỡng, chính là vì một ngày kia phát hiện ra cơ hội, thay Mộng Vô Nhai giải khai phong ấn gông xiềng bản thân.
Hạ Ngưng Thường cũng biết, muốn giải khai phong ấn thứ nhất của Mộng Vô Nhai cần phải có một nguồn năng lượng không lồ, liên tục không ngừng. Dù nguồn gốc của năng lượng này là gì, chỉ cần phân lượng đủ, nàng có thể lợi dụng thể chất đặc thù của mình, lấy thân thể Mộng Vô Nhai làm lò luyện, biến những năng lượng đó thành nguyên tuyền, luyện hóa phong ấn đầu tiên.
Biến người thành đan luyện. Đây là việc mà chỉ người có Linh Dược Thánh Thể mới có thể làm được.
Hai thầy trò cũng tìm một quang trụ, biến mất dưới lòng đất dưới sự bảo vệ của Mộng Vô Nhai.
Trên Trung Đô Thành, đám cường giả Bát đại gia và Dương gia phủ vẫn đang bao vây tấn công võ giả Thương Vân Tà Địa. Quân xâm lược tử thương vô số, đến nay chỉ còn lại hơn trăm người, còn có một vài yêu thú kéo dài chút hơi tàn.
Tuy Ngũ Đại Tà Vương còn có sức chiến đấu, nhưng bị khoảng mười vị cường giả Siêu Phàm Cảnh bao vây, cũng là thượng thiên vô lộ, nhập địa vô môn, chờ bọn chúng kiệt sức sẽ kích sát.
Cục diện dần dần sáng tỏ.
Dưới Trung Đô Thành, Dương Khai cùng Địa Ma thuận theo nguồn gốc của quang trụ rơi xuống, cơ hồ như không có điểm dừng. Tuy xung quanh bị năng lượng dày đặc bao trùm, có thể chịu đựng được nhưng cứ rơi xuống như thế này lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi, không biết đến lúc nào mới tới đáy.
Khoảng chừng một nén nhang, hai người mới giẫm lên nền đất.
Không biết đây là nơi nào dưới lòng đất. Tiếng huyên náo và cuộc chiến trên Trung Đô Thành, thậm chí khí tức và dao động của năng lượng cũng không cảm nhận được. Phóng mắt nhìn, bốn phương tám hướng chỉ là năng lượng dày đặc mà tinh thuần đang lưu chuyển bên cạnh như nước sông, có thể thấy được.
Những năng lượng này tập hợp lại, tản phát ra hào quang nhàn nhạt. Vậy cho nên dù ở sâu dưới lòng đất, ánh sáng cũng không đến nỗi quá mờ tối.
– Tám người kia đi đâu rồi?
Địa Ma quay đầu nhìn khắp nơi, không hề phát hiện ra bóng dáng của Dương Ứng Hào và đám người kia.
– Bên này.
Dương Khai ra hiệu phương hướng. Ngay trên mặt đất phía trước, hắn nhìn thấy một vài dấu chân lộn xộn.
Thần thức tản phát, nhưng chỉ có thể cảm ứng được khoảng trăm trượng.
Năng lượng nồng đậm như vậy ngăn cách phạm vị thăm dò của thần thức.
Đi được một lúc, phía trước xuất hiện mấy lối rẽ, Dương Khai không khỏi chau mày.
Địa mạch dưới Trung Đô Thành này, bốn phương thông suốt. Thông đạo dưới lòng đất cũng ngoằn nghèo, quanh co. Sức mạnh thần thức bị hạn chế, muốn tìm kiếm lão gia chủ của Bát đại gia và Dương Bách vô cùng khó khăn.
Chỉ có thể dựa vào dấu vết mờ nhạt họ để lại.
Liên tiếp rẽ nhiều phương hướng, đi qua mấy chỗ giao nhau, ngay cả dấu vết của tám người kia cũng biến mất.
Dương Khai và Địa Ma hoàn toàn mất dấu họ. Bất đắc dĩ, Dương Khai cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác, lững thững đi trước.
Bỗng nhiên, bước chân của Dương Khai dừng lại, quay đầu nhìn.
– Thiếu chủ, sao vậy?
Dương Khai không đáp, được một lúc, một đạo thân ảnh mảnh khảnh bay từ bên kia lại. Địa Ma kinh hãi, đang định xuất thủ thì bị Dương Khai ngăn lại.
Đợi đến khi thân ảnh này đi tới trước mắt, Địa Ma mới phát hiện ra người này lại là Tô Nhan sư tỷ của thiếu chủ.
– Sao nàng xuống đây?
Dương Khai vội vàng kéo Tô Nhan.
Nàng và các sư huynh sư đệ của Lăng Tiêu Các vẫn chờ ở Thiên Hành Cung, không tham gia đại chiến với Thương Vân Tà Địa lần này. Lúc này Dương Khai nhìn thấy nàng xuất hiện, đương nhiên hơi kinh ngạc.
– Ta đuổi theo Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng Thường tới đây.
Tô Nhan giải thích:
– Cảm ứng được khí tức của chàng, liền đến xem sao.
– Mộng chưởng quầy và tiểu sư tỷ cũng xuống đây?
Dương Khai ngạc nhiên,
– Vậy phủ đệ thì sao?
– Phủ đệ không sao. Kết giới của Thiên Hành Cung không còn.
Dương Khai khẽ gật đầu, không khỏi lại hơi nghi hoặc:
– Mộng chưởng quầy xuống đây làm gì? Lại còn kéo theo tiểu sư tỷ.
Điều này có phần khiến hắn khó hiểu. Tuy sau khi Mộng Vô Nhai giải khai phong ấn tự thân có thể có tu vi Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh nhưng cũng tổn hại đến bản thân. Cho nên chưa đến lúc bất đắc dĩ, Dương Khai không hề có ý muốn để Mộng Vô Nhai tham gia chiến đấu.
Chỉ cần lão tọa trấn ở phủ đệ, duy trì chuyển động của Thiên Hành Cung là được.
Không từng nghĩ, lão lại chủ động chạy ra.
– Đã đến rồi thì đi cùng nhau đi.
Dương Khai mỉm cười.
Tô Nhan khẽ gật đầu.
Ba ngươi cùng đi, tìm kiếm sâu dưới lòng đất, cẩn thận cảm ứng nhưng vẫn không cảm nhận được khí tức của người khác. Vì Tô Nhan và Dương Khai tâm tâm tương ấn nên mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, tinh chuẩn tìm được vị trí của hắn. Phương pháp này chỉ giới hạn giữa hai người Tô Nhan và Dương Khai.
Đang lúc Dương Khai bàng hoàng, lại cảm nhận được năng lượng trong địa mạch này chuyển động hơi khác thường.
Năng lượng bốn phương tám hướng hung mãnh tập trung về một phương hướng.
Cơ hồ bên đó sinh ra một lực hút khổng lồ, đang điên cuồng cắn nuốt năng lượng trong địa mạch.
– Qua đó xem thử.
Thần sắc Dương Khai trầm xuống, thuận theo phương hướng năng lượng tuôn đi tiến về phía trước.
Sau nửa canh giờ, Dương Khai cảm nhận được hai cỗ khí tức sinh mệnh.
Thần sắc chợt giật mình, vội vàng tiến lên.
Ở chỗ rẽ không xa, Dương Khai bỗng phát hiện ra Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng Thường.
Mộng Vô Nhai lúc này đang nghiêm túc ngồi khoanh chân trên mặt đất, Hạ Ngưng Thường đứng trước mặt lão, song thủ không ngừng đánh ra từng đạo ấn quyết huyền diệu. Ấn quyết đánh ra, năng lượng trong địa mạch không ngừng tập trung vào nội thể của Mộng Vô Nhai.
Dường như cảm nhận được có người tiến lại gần, Mộng Vô Nhai căng thẳng liếc nhìn, ngay cả động tác của Hạ Ngưng Thường cũng dừng lại, không còn lưu loát nữa.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Dương Khai, hai người bất giác thở phảo nhẹ nhõm.
– Mộng chưởng quầy, các ngươi xuống đây làm gì vậy?
Dương Khai kinh ngạc quan sát, nghi hoặc hỏi.
– Giải trừ phong ấn.
Mộng Vô Nhai khẽ đáp.