– Tiên sư, chắc chắn là tên tiểu tử Dương Ứng Hào đã cho nó biết. Lão tử đã nói rồi mà, đưa người đến đây thì được, nhưng không được nói gì hết mà để đấy cho bọn ta. Hiếm có cơ hội tốt được nói chuyện với người sống, vậy mà bị hắn phá hỏng mất. Lão tử phải làm cương thi để giết chết tiểu súc sinh đó!
– Tam gia, nguôi giận nguôi giận!
– Đúng rồi, xương cốt của ông chắc đã thành cát bụi từ lâu rồi, sao làm cương thi được?
Hình như đã nhiều năm rồi họ không nói câu nào, nay gặp được Dương Khai, ai nấy cũng tỏ ra rất hưng phấn, nắm cơ hội là nói luôn mồm, ồn ào đến điếc tai.
Lão bà trừng họ một cái thật nghiêm khắc, chúng nhân vội vàng im lặng.
– Không sai, đúng như ngươi nói, đây là nơi hội tụ thần thức của liệt tổ liệt tông Dương gia sau khi chết. Các linh thể thần hồn ở đây, sinh tiền đều là thái thượng trưởng lão của Dương gia!
Lão bà gõ gậy xuống, dõng dạc nói:
– Ta là thái thượng trưởng lão đời thứ hai của Dương gia, Dương Nghi!
Dương Khai khẽ động sắc mặt. Đời thứ hai của Dương gia, không biết phải ngược dòng thời gian về bao nhiêu năm nữa.
– Cao thủ Thần Du Chi Thượng của Dương gia, nếu nhận thấy mình sắp đến cực hạn số mệnh thì sẽ đến Thần Căn Điện, đưa thần thức vào trong tượng Tứ Thánh Thú, bảo toàn kinh nghiệm cả đời để sau ngày các hậu bối đến tiếp thu. Sau nhiều năm, nhiều thế hệ, đã tạo nên quy mô như hiện giờ.
Dương Khai nhìn quanh quất, đếm sơ sơ thì thấy ở đây có ít nhất bốn đến năm mươi linh thể thần hồn của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Số lượng và nguồn năng lượng khổng lồ đến vậy mà hấp thụ hết toàn bộ thì sẽ tiến cao vượt bậc.
– Dương gia, chỉ có mình gia chủ mới được vào đây để hấp thụ ích lợi từ linh thể thần hồn của bọn ta. Khi đã có được kinh nghiệm của bọn ta, bất cứ ai khi sắp đột phá lên Thần Du Chi Thượng đều không gặp chướng ngại, điểm này ngươi hiểu được không?
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
Có được những cảm ngộ của họ thì quả thật sẽ không gặp chướng ngại khi thăng lên Siêu Phàm Cảnh. Chỉ cần sức mạnh bản thân theo kịp thì cứ duy trì việc đột phá trong vô lo.
Dương Nghi lại nói:
– Ngươi được Dương Ứng Hào đưa đến đây, vậy tức là ngươi chính là gia chủ hiện tại. Bọn ta đã chết rồi, lẽ ra sẽ không quan tâm hiện nay Dương gia ra sao nữa, nhưng bà già này vẫn không thể không hỏi, tại sao trẻ như ngươi lại được ngồi vào chức gia chủ, ngươi có tư cách gì?
– Vãn bối có tư cách gì?
Sắc mặt Dương Khai quái dị hẳn, hắn suy nghĩ rồi nói:
– Năm nay vãn bối chưa đầy mười chín tuổi, đã có tu vi Thần Du Cảnh ngũ tầng, thủ hạ có hai mươi bảy vị cường nhân Siêu Phàm Cảnh, tư cách như vậy đã đủ chưa ạ?
– Tu vi của ngươi thì ta có thể nhận ra, sức mạnh thần thức của ngươi bọn ta đều cảm nhận được. Nhưng còn Siêu Phàm Cảnh mà ngươi nói đó… là sao?
Dương Nghi nhíu mày đầy thắc mắc. Những người khác cũng ngơ ngác nhìn Dương Khai.
Dương Khai ngạc nhiên, lúc này hắn mới nhớ ra, cảnh giới Siêu Phàm Cảnh chỉ có cường nhân ở phủ mình mới biết tên, mấy liệt tổ liệt tông Dương gia này có lẽ chưa nghe đến bao giờ.
– Siêu Phàm Cảnh… chính là Thần Du Chi Thượng mà mọi ngươi hay gọi.
Dương Khai giải thích.
– Hóa ra thế nhân đã đặt tên cho cảnh giới này rồi.
Dương Nghi gật đầu ngưỡng mộ, họ hiểu rất mơ hồ về Thần Du Chi Thượng.
– Hai mươi bảy vị Thần Du Chi Thượng?
Có người thốt lên, kinh ngạc nhìn Dương Khai, cười bảo:
– Tiểu tử, nói dối là phải trả giá đắt đấy nhé.
Những người khác cũng đều lộ vẻ buồn cười, cho rằng Dương Khai đang khoác lác.
– Vãn bối có cần phải nói dối với người đã chết không?
Dương Khai thản nhiên nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Bọn họ dần chuyển sắc mặt, lúc này mới ý thức được lời hắn nói có khả năng là thật.
Nhưng thủ hạ có tới hai mươi bảy vị Thần Du Chi Thượng, thì họ không thể chấp nhận được. Con số này quá to lớn.
– Tạm không bàn chuyện ngươi nói thật hay nói dối, nhưng nếu muốn đoạt lấy thứ gì đó từ bọn ta, thì cũng phải tỏ ra có chút bản lĩnh mới được.
Dương Nghi hừ lạnh tanh.
– Xin tiền bối chỉ giáo.
– Đời thứ hai Dương gia đã hao tâm tổn sức tạo ra tượng Tứ Thánh Thú, mục đích vốn là để lại kinh nghiệm cho đời sau. Bao nhiêu năm qua, bọn ta cũng đều làm vậy, mỗi một người bước vào đây đều được hưởng lợi ích cực lớn. Nhưng… đã quá lâu rồi.
Vẻ mặt Dương Nghi có phần đau khổ.
– Bà già này đã chẳng còn nhớ nổi linh thể thần hồn của mình bị nhốt ở đây bao nhiêu năm rồi nữa. Ở không gian hư vô tĩnh mịch khôn cùng này bao nhiêu năm, bất cứ ai cũng sẽ đâm ra bất an hoang mang. Ý chí và ý định ban đầu của bọn ta đã bị năm tháng dài dằng dặc này bóp méo cả rồi.
– Nghĩa là sao ạ?
Dương Khai chau mày, chợt phát hiện khí tức của mấy linh thể thần hồn đang vây quanh mình đã đổi khác.
Từng người trong số họ đều toát ra thứ khí tức u ám đáng sợ, họ nhìn hắn đau đáu như con mãnh thú đang chực vồ mồi.
– Hẳn là Dương Ứng Hào đã nói với ngươi, vào trong này sẽ có những nguy hiểm nhất định, hơn nữa nguy hiểm này đến từ chính bọn ta!
Dương Nghi lạnh lùng nói:
– Nguyện vọng lớn nhất hiện giờ của bọn ta chính là thoát khỏi nơi này. Và ngươi chính là công cụ tốt nhất!
– Các tiền bối muốn cướp xác?
Dương Khai thất kinh.
– Đó là bản năng tự chủ của mấy linh thể thần hồn này khi bị giam nhiều năm đến vậy. Tuy bọn ta cũng biết khắc chế, nhưng ngươi hãy cẩn thận.
Dương Nghi dõng dạc nhắc nhở.
– Đã vào đây thì một là ngươi sẽ có được kinh nghiệm của bọn ta và an toàn trở ra, hai là linh thể thần hồn của ngươi sẽ bị một trong số bọn ta thôn tính, chiếm lấy thân xác và sống thay cho ngươi.
Dương Khai nhìn xung quanh, nhận ra quả nhiên đúng như Dương Nghi nói, linh thể thần hồn của mấy liệt tổ liệt tông Dương gia này đều đang nhìn hắn thèm thuồng, như thể muốn nuốt trọn thần thức của hắn, nhưng họ cũng đều đang vất vả kháng cự cảm giác rục rịch bản năng và khống chế bản thân.
Tình hình này có hệ trọng cũng có nhẹ nhõm, những người đã bị giam cầm quá lâu thì bản năng và dục vọng sẽ càng mãnh liệt. Còn những ai mới bị giam trong thời gian ngắn thì dấu hiệu sẽ đỡ hơn một chút.
– Nhiều năm trôi qua rồi, đã có rất nhiều linh thể thần hồn đánh mất lý trí trong năm tháng vô tận, họ chìm vào năng lượng hung bạo vô thức và bị bọn ta hợp lực hủy diệt. Đó cũng là vận mệnh tương lai của bọn ta.
– Vậy thì các tiền bối cũng thật đáng thương.
Dương Khai nhìn họ đầy cảm thông.
Nhận thấy ánh mắt hắn, tất cả bọn họ đều thầm lấy làm kinh ngạc.
Những người từng vào đây, không mừng vui hết đỗi thì cũng hoảng sợ bất an, nhưng chưa bao giờ có ai cảm thông với họ cả.
Dương Khai là người đầu tiên.
Nét hung tợn trên mặt Dương Nghi chợt dịu xuống, bà sững sờ nhìn Dương Khai, một lúc sau mới nói:
– Đáng thương hay không thì đó là lựa chọn của bản thân bọn ta, lời đánh giá của ngươi chẳng có chút ý nghĩa gì hết. Sau này nếu ngươi chẳng may bỏ mạng ở nơi khác, thì linh thể thần hồn cũng sẽ trở về đây, lưu lại kinh nghiệm và cảm ngộ tu luyện cho con cháu Dương gia đời sau.
– Không đâu.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, thần sắc kiên định.
– Có điều, vận mệnh thương tâm của các tiền bối, hôm nay sẽ được vãn bối đánh dấu chấm hết.