– Triệu tập tất cả mọi người lại đi, ta có chuyện muốn nói.
Dương Khai điềm đạm bảo.
Thu Ức Mộng sững sờ, lập tức hiểu ra việc hắn định làm, nàng khẽ gật đầu, bước ra ngoài triệu tập mọi người.
Tuy sáng hôm qua nàng vừa rời khỏi phủ Dương Khai, đêm đến lại kéo quân tới tấn công, nhưng cuối cùng, mọi người đều hiểu cho nỗi khổ tâm của nàng, đều không hận nàng hay Hoắc Tinh Thần, ngược lại còn cảm thông.
Bị ép đứng về phía đối lập, nỗi khổ tâm trong lòng họ có ai hay?
Thu Ức Mộng vẫn là nhân vật quan trọng thứ hai trong phủ, vị trí này không ai có thể lay chuyển được.
Trong Thiên Điện, tất cả các thống lĩnh đã tề tựu, nhưng ai nấy cũng mang vẻ mặt buồn rầu, thậm chí cả Hoắc Tinh Thần chưa bao giờ đứng đắn một lần, thì giờ đây cũng nghiêm mặt.
Chúng nhân im lặng chờ đợi.
Phải một lát sau, Dương Khai mới đứng dậy nói:
– Đoạt đích chiến tính đến nay đã được khoảng mười tháng rồi. Dương Khai xin cảm tạ sự ủng hộ và nỗ lực của mọi người trong thời gian qua. Tuy chúng ta đã không còn cách chiến thắng bao xa, nhưng lại có quá nhiều chuyện xảy ra, hết lần này đến lần khác hỏng đại sự. Nay đoạt đích chiến cũng đã không còn là đoạt đích chiến nữa, bản thân ta cũng chuẩn bị ngơi tay. Mấy ngày nữa, ta sẽ rời khỏi đây. Đã phụ lòng kỳ vọng của mọi người trong thời gian qua rồi.
Tất cả mọi người đều không nói tiếng nào, chỉ im lặng nhìn hắn.
Họ biết, Dương Khai bất đắc dĩ mới phải đưa ra quyết định này.
– Như ta đã từng nói, nếu tiếp tục theo ta, mọi người sẽ phải đối đầu với Bát đại gia, sẽ liên lụy đến an nguy của tông môn, gia tộc của mọi người! Trước đây, ta cũng không dám khẳng định mấy, nên chỉ nhắc nhở mọi người một câu, nhưng sau chuyện đêm qua, mối lo này đã trở thành sự thật. Cục diện hiện tại đã không còn nằm trong vòng kiểm soát của mọi người nữa. Bởi vậy, ta hy vọng mọi người có thể suy nghĩ thật kỹ, hãy nghĩ cho tông môn, gia tộc mình, nghĩ xem có nên tiếp tục ở lại không. Ai muốn đi ngay lúc này, ta sẽ không ngăn cản. Về tổn thất của mọi người, ta sẽ bù đắp hết sức có thể. Thời gian qua, chúng ta đã tích góp được không ít trong Đan phòng và Bảo khí thất, đủ để chia hết cho mọi người.
Nói xong, hắn đứng yên ở đó chờ đợi.
Tất cả đều nhìn hắn, không nói năng gì, cũng chẳng có ai định rời đi.
Dương Khai mỉm cười:
– Ta đã quyết định rời khỏi đây, không tham gia đoạt đích chiến nữa, mọi người còn ở lại đây làm gì? Xin cáo biệt tại đây, mai sau gặp lại, chúng ta vẫn là bằng hữu, nào có phải sinh li tử biệt.
Nói xong, hắn chợt trầm mặt xuống:
– Nói thế này thì không hay, nhưng nếu mọi người tiếp tục ở lại đây, chỉ e sẽ nguy hại đến tông môn, gia tộc mình. Tránh xa khỏi ta là lựa chọn sáng suốt nhất cho mọi người vào lúc này. Ta không dọa mọi người đâu, mà đó là sự thật. Ta có ơn với rất nhiều người ở đây, nhưng mọi đồng cam cộng khổ trong mười tháng qua, mọi người đã trả đủ rồi. Chúng ta không ai nợ ai nữa, nên không cần phải thấy áy náy.
Đổng Khinh Hàn chợt bật cười:
– Tuyệt tình đến thế làm gì chứ. Đệ cũng đã nói, quyền lựa chọn là ở bọn ta, lúc nên đi thì bọn ta sẽ đi. Còn về chuyện đệ nói nợ hay không nợ, thì ta thấy thực sự không ai nợ ai cả. Từ khi đến đây, bọn ta đều chịu những tổn thất không nhỏ, nhưng… có thế lực nào không bội thu? Những người còn đứng tại đây, nếu không nhờ huyền đan của phủ, liệu có nổi tu vi của hiện tại không? Có khi phải vắt sức đến mấy năm mới được như hiện tại. Mỗi một người còn sống sót trong phủ đều có ít nhất trên ba món bí bảo, đâu phải thế gia nhất đẳng nào cũng được thế.
– Chúng ta là họ hàng, huynh không có quyền phát biểu.
Dương Khai liếc nhìn y.
Đổng Khinh Hàn liền trợn trừng mắt, làu bàu:
– Ta đâu có bênh vực đệ.
– Những điều Đổng công tử nói cũng chính là điều ta đang nghĩ.
Hàn Tiểu Thất khẽ cười một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn Dương Khai:
– Ta có quyền được phát biểu chứ?
Dương Khai thở dài:
– Không phải ta muốn đuổi mọi người đi, chỉ là hiện giờ…
– Bọn ta hiểu.
Hàn Tiểu Thất ngắt lời hắn, nàng cũng ít thức được nỗi khó xử của Dương Khai, định nói tiếp điều gì đó thì bên ngoài phủ chợt có tiếng quát tháo dội vào.
– Tất cả những người ở phủ Dương Khai nghe đây, các ngươi nối giáo cho giặc, tội không thể tha. Nhưng niệm tình các ngươi còn trẻ, ít trải đời, bây giờ Diệp tiểu thư muốn cho các ngươi một cơ hội hối cải, nếu các ngươi chịu cải tà quy chính, quy thuận Diệp tiểu thư, thì mọi tội lỗi trước đây sẽ xí xóa. Nếu còn tiếp tục chấp mê bất ngộ, thì các ngươi chính là kẻ địch của Bát đại gia Trung Đô, đến lúc đó, hậu quả các ngươi tự gánh lấy!
Giọng nói như chuông vang lan khắp Chiến Thành, tất cả mọi người trong phủ đều nghe rõ rành rành.
Một lần, hai lần, cứ vang lên liên tục.
Thần sắc Dương Khai lập tức trở nên quái dị, hắn cười nhạt:
– Diệp Tân Nhu thật thú vị, tự dưng khởi xướng vở kịch này.
Hắn đã sắp đi rồi, nào ngờ tới phút cuối còn được xem một vở kịch hay.
– Chúng đang đe dọa cơ đấy.
Hoắc Tinh Thần lắc đầu. Diệp Tân Nhu cử người la lối lớn tiếng, chỉ e sẽ làm dao động một số người.
Tự gánh lấy hậu quả. Hậu quả gì kia?
Dương Khai cũng đã nói, đó là hậu quả liên quan đến gia tộc và tông môn sau lưng họ.
Trong đám đông, có một người do dự, vẻ mặt đau khổ.
Đâu phải ai cũng thề sống thề chết đứng về phía Dương Khai. Hơn nữa vào lúc này, dù họ có chọn cách bỏ đi, Dương Khai cũng sẽ không chỉ trích họ.
– Tiểu công tử.
Chợt có người kêu lên.
Dương Khai nhìn qua, nhận ra đó là Liễu Phi Sinh của Thiên Nguyên Thành. Hắn ra hiệu với y, bình thản nói:
– Liễu công tử có gì cứ nói.
– Thiên Nguyên Thành ta… muốn rời khỏi đây!
Liễu Phi Sinh đỏ hết cả mặt, thần sắc khốn khổ vô cùng.
– Lựa chọn rất sáng suốt.
Dương Khai khẽ gật đầu, không hề có ý mỉa mai hay cười nhạo, mà đáp lại bằng giọng điệu rất bình thường:
– Thời gian qua, đa tạ Liễu công tử và chư vị Thiên Nguyên Thành đã góp sức. Mang lên đây.
Vài đệ tử Lăng Tiêu Các nghe thế liền bước ra từ một bên, mỗi người đều bưng theo một cái khay đi tới trước mặt Liễu Phi Sinh.
– Ở đây có mười lọ huyền đan và năm món bí bảo, là chút lòng cảm kích của Dương Khai, mong Liễu công tử nhận cho.
– Cái này…
Liễu Phi Sinh không tránh khỏi ngập ngừng. Y không ngờ, với tính cách của Dương Khai, tới giờ khắc cuối cùng này mà còn tặng cho y mấy thứ này được.
Y cứ tưởng sẽ bị hắn chê bai giễu cợt rồi đuổi đi chứ.
Vạn Dược Linh Cao đưa cho Mộng Vô Nhai và Địa Ma:
– Thứ này chắc sẽ giúp ích cho việc hồi phục của hai người.
Lăng Thái Hư sáng rỡ hai mắt:
– Là thứ đó sao?
Dương Khai gật đầu.
– Thứ gì mà khiến huynh ngạc nhiên thế?
Mộng Vô Nhai nhìn Lăng Thái Hư đầy hiếu kỳ.
– Mộng huynh, nhờ thứ này mà ta mới lên được Thần Du Chi Thượng đấy.
Lăng Thái Hư điềm đạm trả lời.
Mộng Vô Nhai không khỏi biến sắc, vội buông thần thức dò xét Vạn Dược Linh Cao, thật lâu sau lão mới thốt lên:
– Ở đây mà lại có thứ đẳng cấp này ư?