Sắc mặt Lã Tống vốn rất khó coi, nhưng khi nhìn thấy người Dương Khai ra ngoài nghênh đón là Lạc Tiểu Mạn, ánh mắt y liền thoáng hiện sắc sáng tỏ, lửa giận trong lòng cũng tắt bớt. Tự cổ anh hùng yêu mỹ nhân, thiếu nữ như thế này đến đầu quân, Dương Khai chủ động ra nghênh đón thì cũng chẳng có gì đáng trách.
Đôi mắt gian tà chuyển động qua lại giữa Lạc Tiểu Mạn và Lam Sơ Điệp, trong lòng sóng dậ thầm so sánh nàng nào “vốn liếng” đầy đủ hơn.
Lạc Tiểu Mạn vốn là một thiếu nữ tinh quái, nhưng từ sau chuyến đi Thương Vân Tà Địa, tính tình nàng thay đổi hẳn, gan còn bé hơn chuột. Bị Lã Tống nhìn chằm chằm, nàng lập tức khiếp sợ, nép vào Thu Ức Mộng. Còn Lam Sơ Điệp, vẫn đĩnh đạc đứng cạnh Đổng Khinh Hàn, giương mắt nhìn lại, không mảy may sợ sệt, nàng nhếch miệng cười lạnh nhạt.
Lã Tống lập tức kìm nén lại.
Dương Khai đang nói chuyện với Phạm Hồng và Đổng Khinh Hàn, nhưng cũng thấu suốt hết thần thái của tất cả những ai đang có mặt trong Thiên Điện. Hắn nhận ra sự bối rối ở Lã Tống, không kìm được cười khẩy trong bụng.
Con người Lam sư tỷ không hề dễ động chạm. Nàng vốn là người mạnh mẽ, nào chịu để người khác được lợi mà không tỏ thái độ gì?
Nói chưa được mấy câu, thì “chân chạy việc” Hướng Thiên Tiếu lại đi vào.
Không đợi y lên tiếng, Dương Khai liền hỏi:
– Lại ai nữa?
– Chỉ có một đôi nam nữ trẻ, công lực khoảng Chân Nguyên Cảnh thất tầng.
Hướng Thiên Tiếu đáp cẩn trọng.
– Họ nói là người quen cũ của Khai thiếu gia, một người là Trần Học Thư, người kia là Thư Tiểu Ngữ.
– Là họ sao?
Dương Khai sửng sốt.
– Ngươi quen à?
Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
– Ừ, có quen.
Dương Khai mỉm cười.
– Làm quen trong một lần tu luyện bên ngoài, một cặp tình nhân sư huynh muội, xuất thân Ánh Nguyệt Môn.
– Ánh Nguyệt Môn…
Thu Ức Mộng nhíu mày.
– Nếu ta nhớ không lầm, thì Ánh Nguyệt Môn chỉ là tông môn nhị đẳng.
– Đúng là tông môn nhị đẳng.
Dương Khai gật đầu.
Hướng Thiên Tiếu lại nói:
– Khai thiếu gia, họ chỉ có hai người, hình như không có cao thủ đi cùng, huynh tính sao?
Chỉ có hai võ giả trẻ tuổi công lực tầm Chân Nguyên Cảnh thất tầng, căn bản không hữu dụng trong đoạt đích chiến. Muốn tham gia đoạt đích chiến, các thế lực lớn trong thiên hạ đều phải cử đến một toán quân hiệp trợ, hoặc là chi vật tư, không thể chỉ phái hai người trẻ tuổi, công lực thấp đến yểm trợ.
Hướng Thiên Tiếu hỏi vậy, hiển nhiên cho rằng, Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ muốn mượn cái cớ người quen cũ để leo lên cây đại thụ Dương Khai nà rất coi khinh hạng người dựa dẫm quan hệ, đầu cơ trục lợi như vậy.
– Dương Khai, dù có là người quen cũ, nếu có âm mưu, thì đệ nên biết phải từ chối.
Thân là biểu ca, Đổng Khinh Hàn thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở hắn.
Nếu làm vậy thật, chỉ khiến những đồng minh vừa giao người vừa dâng vật tư thất vọng. Dù gì sau khi đoạt đích chiến kết thúc, Ánh Nguyệt Môn này cũng sẽ đòi phân chia một chén canh.
Có điều, nếu như họ thật lòng đến giúp đỡ, thì dù người có ít, công lực có thấp đi nữa, ít ra đó cũng là tâm ý của họ.
– Họ không phải hạng người đó đâu.
Dương Khai lắc đầu, đứng dậy sửa sang y phục.
– Mọi người đợi một lát, ta ra đó tiếp khách.
Thu Ức Mộng sững sờ, không biết tại sao Dương Khai lại trịnh trọng với người của một tông môn nhị đẳng. Kể cả lúc nghênh tiếp Tử Vi Cốc lúc nãy, hắn cũng chẳng vui vẻ đến thế.
Trầm ngâm suy nghĩ, Thu Ức Mộng khẽ cười một tiếng.
Quay đầu lại nhìn Lã Tống, nàng nhận ra, sắc mặt của vị thiếu gia Lã gia này đã khó coi hơn ngàn vạn lần.
Khẽ chau mày, Thu Ức Mộng hiểu rằng, y phẫn uất vì cách đối xử khác biệt của Dương Khai. Nàng không khỏi thở dài. Lần này Lã Lương cho con trai lão tham gia cuộc chiến, e là chỉ hư bột hư đường thôi.
Thu Ức Mộng không qua lại nhiều với vị thiếu gia Lã gia này. Trước đây không biết tính cách y ra sao, nhưng giờ xem ra, tên biểu đệ này không có khả năng làm đại sự.
Nàng chợt mỉm cười, lên tiếng:
– Lã Tống, đệ cũng chớ nghĩ ngợi nhiều. Hai người đó là người quen của Dương Khai, hắn ra ngoài tiếp đón cũng chẳng có gì to tát. Đợi lát nữa họ vào đây rồi, ta ép họ đi là được. Chỉ là người của một tông môn nhị đẳng, e là chẳng có tư cách ở lại đây.
Đổng Khinh Hàn ngạc nhiên nhìn Thu Ức Mộng, dường như không ngờ được, lòng khoan dung của vị Thu đại tiểu thư này lại nhỏ đến mức đó.
Lã Tống đang kìm nén cơn tức, vừa nghe Thu Ức Mộng nói vậy, lập tức mừng rỡ, y cho rằng Thu Ức Mộng đang chống lưng cho mình, liền gật đầu nói:
– Biểu tỷ nói phải. Các vị đang ở đây có ai mà không xuất thân thế lực nhất đẳng? Ánh Nguyệt Môn đó cũng hay thật, tông môn nhị đẳng nhãi nhép mà chỉ phái hai người đến chen chân đoạt đích chiến, quá nực cười. Lát nữa đệ phải xem xem, chúng còn mặt mũi để tiếp tục ở lại không.
Thu Ức Mộng mỉm cười gật đầu, không nói thêm gì. Được ánh mắt nàng cổ vũ, Lã Tống lập tức hăm hở, chờ Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ vào sẽ đánh phủ đầu cho họ biết.
Ngoài phủ đệ, một cặp thanh niên và thiếu nữ đang sốt ruột trông ngóng.
Thư Tiểu Ngữ nhìn vào bên trong, đợi lâu rồi mà chưa thấy bóng dáng Dương Khai đâu, nàng bĩu môi bảo:
– Sư huynh, huynh nói xem Dương Khai đó có phải Dương Khai này không? Sao khai danh tính rồi mà chẳng ai để mắt đến chúng ta vậy?
Trần Học Thư nghe thế liền cười gượng gạo:
– Muội hỏi vậy chẳng phải hỏi nhầm người rồi à? Làm sao ta biết Dương huynh này có phải là Dương huynh đó hay không? Thiên hạ rộng lớn, người cùng tên cùng họ nhiều vô kể.
– A…
Thư Tiểu Ngữ chợt cảm thấy lạc lõng.
– Nếu Dương Khai ở đây không phải là người mà chúng ta quen. Vậy chúng ta chạy đến đây nhờ cậy, bị hắn cự tuyệt thì mất mặt lắm.
– Mất mặt thì mất mặt thôi. Vốn sư phụ cũng không muốn tham gia đoạt đích chiến này. Ánh Nguyệt Môn chúng ta chỉ là thế lực nhị đẳng, sức không mạnh, chen chân vào cũng chẳng vớt vát được lợi ích. Chỉ vì nghe nói ở đây có một người tên Dương Khai, sư phụ mới cho phép chúng ta tham gia. Nếu người này không phải là người chúng ta quen biết, thì từ chối âu cũng là chuyện tốt. Chúng ta có thể quay về, bớt đi nỗi phiền toái.
– Muội cảm thấy chính là hắn đó! đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Thư Tiểu Ngữ bỗng nhiên khẳng định.
– Huynh còn nhớ lúc ở kỳ địa, hắn biểu hiện ra sao không? Mấy tên Thiên Lang Quốc bị hắn vần cho chóng mặt. Chúng ta cũng được hắn cứu mạng. Trừ Dương gia của Trung Đô ra, e chẳng có thế lực nào có thể bồi dưỡng được người như vậy đâu.
Hồi tưởng lại bao nhiêu trải nghiệm ở kỳ địa, Trần Học Thư cười khổ sở. Lần đó, nếu không có Dương Khai, e rằng cả đám võ giả Đại Hán sẽ bị giết không sót một mạng.
– Phải hay không phải, đợi lát nữa sẽ biết.