Dương Chiếu và Dương Thận lập tức biến sắc, đám võ giả sau lưng cũng tái người theo.
– Chết rồi!
Một vị huyết thị cạnh Dương Chiếu thấp giọng, ánh mắt đảo giữa khoảng không:
– Là Ảnh Vũ Sát của Ảnh Cửu!
– Nhanh quá!
Sự kinh hãi xen lẫn trong giọng nói Dương Chiếu, y khẽ hỏi:
– Nhìn thấy chỗ ẩn thân của Ảnh Cửu rồi chứ?
– Không thấy rõ ạ.
Vị huyết thị nọ chậm rãi lắc đầu:
– Công phu ám sát và ẩn thân của Ảnh Cửu là đệ nhất ở Huyết Thị Đường, kể cả Đường chủ và Phó đường chủ cũng khó mà tìm ra được, thuộc hạ thì không tìm thấy ạ.
Dừng một chút, y lại lắc đầu tiếp lời:
– Thế nhưng thuộc hạ thấy lạ là, chẳng phải Ảnh Cửu đang bị trọng thương sao, làm cách nào y có thể tung chiêu như vậy?
– Không lẽ thương thế của y đã khỏi rồi?
Dương Thận kinh hãi lên tiếng, thủ hạ bỗng dưng mất mạng, tâm trạng y phải nói là vô cùng tệ.
– Không thể nào.
Vị huyết thị bên cạnh Dương Thận xen lời vào, lắc đầu nói:
– Thương thế của Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu cực kỳ nghiêm trọng, hôm nay lúc chúng thuộc hạ gặp họ, khí huyết vẫn không ổn định, chỉ qua một ngày, không thể nào hồi phục lại được.
– Vậy thì là Bá Huyết Cuồng Thuật rồi!
Dương Chiếu tự tin suy đoán.
Hai vị huyết thị lên tiếng trước đó nghe thế, cũng im lặng gật đầu, nét buồn bã chợt hằn lên trên gương mặt họ.
Bây giờ Ảnh Cửu mà thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật, chỉ e là lần tung hoành cuối cùng cho sinh mạng y. Sau đêm nay, sẽ không còn người nào tên là Ảnh Cửu trên đời nữa.
Giữa các huyết thị luôn tồn tại một mối liên hệ tình cảm, tuy rằng không nói ra ngoài miệng, nhưng thứ tình cảm còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt, đó là thứ tình cảm có thể khiến họ sẵn sàng bỏ mạng vì đối phương.
– Với tình trạng của y thì Bá Huyết Cuồng Thuật có thể kiên trì được bao lâu?
Dương Chiếu lên tiếng hỏi.
Dù không muốn trả lời cho lắm, vị huyết thị bên cạnh y vẫn hạ giọng:
– Khoảng nửa canh giờ nữa, chút sức tàn còn lại của y cũng sẽ cạn kiệt hoàn toàn.
– Vậy thì chờ thôi! Chờ thêm nửa chanh giờ nữa rồi bàn tiếp!
Dương Chiếu ra quyết định.
Phủ đệ lại rơi vào yên ắng, chỉ có Hoắc Tinh Thần thì lại ngồi xuống chiếc ghế thái sư, vừa uống rượu hưởng lạc, vừa ngâm nga điệu hát không rõ tên, chưng hửng đến mức ai nhìn thấy cũng phải nóng gan.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cảm giác chờ đợi giày vò đến tâm can.
Nửa canh giờ sau, Dương Chiếu mới chợt gật đầu:
– Cũng được rồi đấy.
Dương Thận liền phấn chấn tinh thần, vẻ mặt quả quyết, lên tiếng:
– Thu huynh, lần này hãy cử hai vị của Thu gia huynh lên cùng, ta không tin là vẫn không đoạt được lệnh kỳ.
Thu Tự Nhược nghe thế liền cười:
– Xin nghe lục công tử giao phó.
Nói xong, y ra hiệu cho hai vị Thần Du Cảnh ngũ tầng của Thu gia, hai người này đồng loạt tiến lên phía trước.
Không đợi cho họ hành động, Thu Ức Mộng đột nhiên trầm giọng:
– Đệ đệ, ta mà là đệ thì sẽ không lấy tính mạng của hai người họ ra đùa giỡn đâu, quyết định này của đệ quá khinh suất rồi.
Thu Tự Nhược nhíu mày, cười nhạt:
– Tỷ tỷ, đừng cố tung hỏa mù nữa. Đêm nay Dương Khai bị hạ là cái chắc rồi, con mắt nhìn người của tỷ rất khá, nhưng e là lần này tỷ phải thất vọng rồi, phe đệ đông người thế này, phía tỷ lấy gì ra mà ngăn cản đây?
– Ngu muội vô tri!
Thu Ức Mộng lắc đầu thất vọng, không nói thêm gì nữa.
Dương Thận chờ hai tỷ đệ họ nói xong, liền vung tay:
– Lên toàn bộ, phân ra một nửa vây lấy tên Khúc Cao Nghĩa, nửa còn lại cướp lệnh kỳ cho ta!
Âm thanh sục sạo vang lên, mười mấy bóng người bay vút qua. Phân nửa những người này là Thần Du Cảnh, trong đó mạnh nhất phải ở cảnh giới Thần Du Cảnh bát tầng, số còn lại cũng không kém cạnh.
Trong mười mấy người này, tên Thần Du Cảnh bát tầng nọ dẫn đầu bốn, năm tên khác bao vây lấy Khúc Cao Nghĩa từ nãy giờ vẫn đứng im bất động tại chỗ.
Chúng không động thủ, mà chỉ vây quanh y.
Dù biết y thân mang trọng thương, song những võ giả xuất thân nhất đẳng thế lực này cũng không dám chủ động ra chiêu tấn công huyết thị.
Khúc Cao Nghĩa đứng sừng sững bất động như ngọn núi vạn niên, lãnh đạm lướt mắt qua bọn chúng.
Đám còn lại kéo vào Trung Điện, hướng về xác chết ban nãy, nhằm lấy lệnh kỳ về từ tay y.
Trên gương mặt mấy tên cao thủ này chực trào vẻ kích động, như đã thấy chiến thắng trong tầm mắt.
Lúc này có lẽ Ảnh Cửu đã không còn chút sức tấn công nào nữa rồi, cũng tức là lệnh kỳ này ai lấy thì là của kẻ đó, đoạt được lệnh kỳ, xem như lập được đại công với Dương Thận, sợ chi không được ban thưởng?
Bảy tám cánh tay cùng với đến lệnh kỳ.
Ngay chính lúc này.
Giữa bóng tối chợt lóe lên một điểm sáng mờ ảo, một bóng người gầy guộc thoắt vụt ra, trên tay cầm thanh chủy thủ lấp lóa ánh sáng tối tăm, kéo theo từng luồng sáng ảm đạm ngay giữa lúc chúng nhân đang phấn khích.
Cái bóng mơ hồ này chợt chia thành mười mấy phân thân, cái nào cũng u tối lạnh lẽo, cái nào cũng sát phạt quyết đoán.
Ảnh Vũ Sát!
Tiếng la thất thanh, tiếng kêu thảm thiết vang lên, có máu đỏ bắn trở ra.
Đám cao thủ ý đồ cướp lệnh kỳ này sao có thể chống đỡ được đòn đánh của huyết thị Thần Du Cảnh bát tầng, chỉ trong tích tắc thôi đã có ba tên bị quăng sõng soài trên mặt đất.
Mấy tên khác thấy biến liền nhanh chóng lui lại, nhưng vẫn không tránh được số kiếp bị thương.
Sự việc đã được ngã ngũ trong nháy mắt.
Riêng mình Ảnh Cửu tay cầm song chủy, tựa u linh trong đêm tối, đứng ở ngưỡng cửa Trung Điện, y với tay thu hồi lệnh kỳ trên tay xác chết nọ, tùy tay ném đi, lệnh kỳ lại được treo trong Trung Điện.
Bóng dáng y nhanh chóng mờ đi, tan biến trong không khí, biệt tăm vô tích.
– Không có Bá Huyết Cuồng Thuật!
Dương Chiếu kêu lên thất thanh, ánh mắt như đông lại.
Đặc trưng sau khi thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật của huyết thị rất rõ ràng, huyết khí toàn thân sẽ phát hồng quang, thế nhưng Ảnh Cửu lại hoàn toàn không như vậy.
– Nhị ca!
Dương Thận trợn trừng mắt, vừa rồi y đã tin lầm vào phán đoán của Dương Chiếu, dẫn đến thủ hạ tử thương nặng nề, không thể không nổi giận được.
Dương Chiếu lạnh lùng liếc y một cái, cau mày nói:
– Là nhị ca phán đoán sai thôi.
– Vậy tổn thất của đệ… trời ơi.
Dương Thận cũng biết mong muốn Dương Chiếu bồi thường cho mình rõ là không thực tế, có hận thì chỉ hận mình đã không động não nhiều hơn mà lại dễ dàng tin người như vậy.