Dưới thuyền truyền đến tiếng con yêu thú đang phân thây người này.
Tất cả mọi người đều nghiêm nghị trong lòng.
Tên võ giả của Vân Hà tông đã giết người đó đưa mắt lạnh lùng nhìn những người trên thuyền, miệng hét lớn:
– Ai còn dám hỗn xược thì sẽ đều bị quẳng xuống khỏi thuyền làm mồi cho cá.
Sát khí đằng đằng, uy phong lẫm liệt, bị ánh mắt của hắn nhìn đến thì không ai dám đối diện nhìn vào.
Trên thuyền lập tức trở nên tĩnh mịch.
Nơi mà chiếc thuyền đến không xa, mà đó chính là bán đảo bên phải bị mây mù che lấp đó của Vân Hà đảo, chỉ lượn qua một vòng chiếc thuyền lớn liền cập bến.
Khi còn ở trên thuyền Dương Khai đã hiểu nhiệm vụ lần này của đám người mình.
Hái từ trên đảo một loại quả có tên Hắc Huyền quả, Dương Khai biết loại quả này. Nửa tháng sau khi đến Vân Hà đảo hắn từng nghe tên đệ tử Vân Hà tông đó giảng giải, ngay trên trang đầu tiên của quyển sách, đây là một loại quả đen nhánh, kết thành chùm giống như nho vậy, và đây cũng chính là một đặc sản của Vân Hà đảo, cả một vùng biển gần đó chỉ Vân Hà đảo mới có.
Lúc ấy khi tên đệ tử đó giảng giải về Hắc Huyền quả còn nhấn mạnh nói lại nhiều lần, lúc đó Dương Khai cũng không biết tại sao hắn lại có vẻ coi trọng loại quả này đến vậy, bây giờ cuối cùng thì cũng hiểu.
Mục đích lớn nhất mà Vân Hà tông bắt những ngươi này đến chính là để bắt họ �chúng ta đi!
Chiếc thuyền rời đi, hơn trăm người dân thường vẻ mặt chán nản nhìn chằm chằm.
Hơn ba mươi người bị bắt cùng Dương Khai vẫn có chút không hiểu, còn những người khác thì rõ ràng đây không phải là lần đầu thực hiện nhiệm vụ này.
Đứng tại chỗ chốc lát sau, nhiều người không nói gì mà lặng lẽ đeo chiếc sọt của mình và đi vào bên trong.
Dần dần, người lưu lại cũng ít, Dương Khai đứng bên bờ biển cúi đầu nhìn, thở dài bất lực.
Dưới mặt biển, mấy con yêu thú biển không ngớt du động khiến hắn không cách nào chạy trốn được.
Dương Khai xoay người rồi cũng lại đi vào bên trong bán đảo bên phải đó.
– Thiếu chủ, ma khí ở đây rất nồng đậm, chẳng trách đệ tử của Vân Hà tông không dám vào.
Tiếng Địa Ma truyền đến.
Nếu hít vào một chút ma khí này thì không có nguy hại gì đối với cơ thể, nhưng lâu rồi thì rất có khả năng nó sẽ ăn nuốt thân tâm và khiến người ta rơi vào ma đạo.
Cũng chính vì thế mà Vân Hà tông mới cần bắt những người dân thường này vào bán đảo bên phải hái thuốc. Hơn nữa bọn chúng mất một tháng để điều dưỡng thân thể cho những người này cũng là để mong bọn họ có thể chống đỡ được vài ngày, mà không đến nỗi vừa vào trong đảo đã bị phát điên.
– Ma khí chẳng phải là thứ ngươi thích sao?
Dương Khai trêu chọc hỏi một câu, vẻ không chút sợ hãi.
– Khà khà, đúng như thiếu chủ nói.
Địa Ma khặc khặc cười một tiếng quái dị:
– Có lão nô ở đây, thiếu chủ không cần lo lắng sẽ bị ảnh hưởng bởi ma khí đó, tuy nhiên nơi này dù sao cũng là một kỳ địa, thiếu chủ cũng có thể thăm dò một phen, biết đâu lại có chút thu hoạch gì đó.
– Ta cũng đang có ý đó!
Dương Khai gật đầu nói, bị bắt giam vào cô đảo này một tháng, tuy được hầu hạ ăn uống no nê nhưng Dương Khai cũng phải có chút lợi mới phải.
Chàng khoác trên lưng chiếc sọt đựng thuốc tiến sâu vào bên trong bán đảo bên phải.
Phía bên ngoài đó chắc giờ không còn gì nữa, tuy Hắc Huyền quả sinh trưởng nhanh nhưng cũng không chịu nổi nhiều lần bị hái, chỉ có tiến sâu vào trong thì mới có thể tìm được.
Cũng nhiều người có ý nghĩ giống Dương Khai, nên họ đều đi cùng nhau, rất ít người đi một mình.
Thời gian trôi đi, bên cạnh đã không thấy bóng dáng những người khác đâu rồi.
Trong lúc đang đi thì đột nhiên Dương Khai phát hiện phía trước có một bóng người đang chạy nhanh về một phía. Theo hướng mà người đó chạy Dương Khai nhìn thấy có một chùm quả nhìn giống như nho treo trên một đoạn dây leo.
Hắc Huyền quả!
Con ngươi Dương Khai đảo nhìn một vòng, bước chân nhanh chóng chạy đi, hắn nhìn thấy sau nhưng lại là người đến trước phía dưới Hắc Huyền quả rồi hái nó xuống.
Nghĩ kĩ thì chùm quả này có khoảng nửa cân, như vậy có nghĩa là chỉ cần tìm được sáu chùm thì nhiệm vụ của một người cơ bản là có thể hoàn thành.
Người kia cũng xông đến, nhìn thấy Dương Khai, sắc mặt gã không khỏi ngạc nhiên, rồi lập tức hung giữ trợn mắt nhìn hắn, gã này gầm nhẹ:
– Tiểu tử, đưa quả đó cho ta!
Dương Khai nhướn mày thở dài.
Người này vốn là một người nghèo khổ lòng dạ lương thiện, nhưng sau khi rơi vào nơi này thì người liền bị ảnh hưởng bởi ma khí và dần mất đi bản tính, thế nên hiện giờ biểu hiện ra ngoài chỉ có hung ác và điên cuồng, có vẻ như Dương Khai mà không đưa chùm quả này cho gã thì gã sẽ giết chết hắn.
– Quả này có thể cho ngươi.
Nếu như không phải vì muốn thăm dò chút tin tức thì Dương Khai cũng không đến nỗi phải tranh giành đồ với người khác.
– Mau đưa ta!
Người đó cúi thấp nửa đầu, vẻ hung giữ ác sát nhìn Dương Khai.
– Trả lời ta một câu hỏi, Vân Hà tông cần quả này làm gì?
Dương Khai hỏi, người này rõ ràng không phải lần đầu vào nơi này, nên chắc phải có chút hiểu biết về việc này.
– Ít phí lời thôi, đưa quả đó cho ta trước rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.
Dương Khai cười rồi đưa chùm Hắc Huyền quả đó ra.
Người đó nhận lấy, gã mỉm cười, bỏ Hắc Huyền quả vào trong sọt sau lưng, sau đó lại nhìn khắp người Dương Khai từ đầu xuống chân, vẻ hung giữ trong đôi mắt dần biến mất, trầm ngâm một lúc sau rồi nói:
– Ta biết không nhiều, chỉ nghe nói chúng cần loại quả này để nuôi cá.
– Nuôi cá?
– Ừ, một giống cá đặc biệt, cụ thể là gì thì ta không rõ.
Nói xong người này nhìn Dương Khai với ánh mắt khác thường không chút hảo ý gì và nói:
– Nhìn tiểu tử ngươi gầy gò ốm yếu, nếu không ngại thì có thể đi cùng ta, thế nào? Nơi này r� 200 �t nguy hiểm đó.
Gã ta muốn lôi mình nhập bọn sao? Dương Khai khẽ lắc đầu, hắn đoán chừng nếu mình mà đi cùng gã thì Hắc Huyền quả tìm được nhất định phải thỏa mãn nhiệm vụ của gã ta trước.
– Đúng là đã phụ lòng tốt của người khác!
Người đó cũng không làm khó Dương Khai, dù sao thì nhân tính trong người vẫn chưa mất đi, gã hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.