Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai biết cảm giác bây giờ của nàng hẳn cũng giống mình, đều vô cùng khát khao năng lượng trên cơ thể của đối phương
Dương Khai khát vọng cái hàn lạnh của nàng để xóa đi cái nóng nực của mình. Nàng khát vọng cái nóng nực của Dương Khai để sưởi ấm sự lạnh lẽo của mình. Khát vọng này là bản năng, sau khi hấp thu hỏa long băng hoàng đó, bản năng trong cơ thể trỗi dậy.
Chẳng qua bản năng đang chộn rộn này vẫn chưa phá hủy thần trí của cả hai, vẫn có thể khiến người ta suy nghĩ chống cự.
– Tô Nhan, Truyền Thừa chúng ta có được…
Dương Khai chậm rãi mở miệng, liếm liếm môi, hắn cảm thấy cổ họng mình bốc hỏa, hai con mắt đang nhìn Tô Nhan chắc là đã đỏ lên.
– Ta biết.
Tô Nhan cắn chặt răng, trên mặt toát lên vẻ khổ sở. Tuy trước kia nàng biết Thuyền Thừa lần này là hai người cùng có được. Sau khi có được, mối quan hệ của mình và Dương Khai hẳn sẽ không còn xa lạ như thế nữa, nhưng nàng không thể ngờ Truyền Thừa lần này lại như vậy.
Âm Dương Hợp Hoan công! Đây là một loại công pháp, loại công pháp nghe tên là biết nên luyện như thế nào.
Cấp bậc của loại công pháp này chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ không thấp. Vì Băng Tâm quyết mà bản thân Tô Nhan tu luyện đã là công pháp huyền giai từ xa xưa truyền lại, nhưng Băng Tâm quyết cũng không thể nào chống đỡ được cỗ hàn ý ấy thì có thể suy ra chất lượng của Âm Dương Hợp Hoan công.
– Đây là công pháp song tu sao ?
Lúc Dương Khai hỏi câu này, tim đập thình thịch không ngừng.
– Ừ.
Tô Nhan đáp lại càng khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Âm điệu hừ ra từ chóp mũi giống như tiếng than nhẹ, trêu chọc tinh thần của Dương Khai.
– Đó không phải là tà công?
Dương Khai buồn bực. Tuy có thể có được Truyền Thừa như thế cùng Tô Nhan, trong lòng cũng rất vui mừng, nhưng nếu là tà công thì vấn đề lớn rồi.
Tô Nhan không nhịn được kiến thức nông cạn của hắn mà gượng cười, vô thức vặn vẹo cơ thể, run giọng nói:
– Song tu không phải là tà công. Thải Âm Bổ Dương, Thải Âm Bổ Dương mới là tà công !
Lúc bình thường, Tô Nhan làm sao lại bàn luận đề tài tế nhị này với nam tử chứ, nhưng lúc này nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại giải thích cho Dương Khai. Dù vậy, trong lòng cũng rất xấu hổ, vẻ mặt ngượng ngùng.
– À.
Dương Khai bất giác yên tâm, ngước nhìn đánh giá Tô Nhan. Chỉ nhìn thấy nàng đang dịu dàng, yếu ớt tiến về phía mình, xuân tình chứa đựng trong đôi mắt ấy trong nháy mắt đã đánh tan tuyến phòng bị trong lòng Dương Khai. Từ lúc hắn quen biết Tô Nhan đến nay, lúc nào Tô Nhan cũng cao cao tại thượng, lạnh lùng băng khiết, chưa bao giờ nhìn thấy nàng để lộ ánh mắt nhu nhược này, khiến người ta không kìm được muốn che chở an ủi.
Nàng bây giờ, không phải là thiên chi kiều nữ của Lăng Tiêu Các, không phải là nữ thần đệ tử tam phải tôn kính sùng bái, chỉ là một nữ nhân khát khao nguyên khí nóng bỏng trong cơ thể mình mà thôi.
Một vài thời điểm nào đó, nam nhân luôn dễ dao động hơn nữ nhân. Mỗi một nữ nhân luôn có bản tính kiên nghị.
– Tô Nhan….
Dương Khai mở to mắt nhìn nàng.
– Không…
Hai đầu chân mày của Tô Nhan tràn đầy sự dằn vặt, đấu tranh, nhưng vẫn chậm rãi lắc đầu.
Dương Khai thở dài một tiếng, thần sắc cũng kiên định, mở miệng nói:
– Vậy chúng ta thử xem có thể hóa giải năng lượng trong cơ thể không!
Nghe hắn nói như vậy, Tô Nhan vô cùng cảm kích liếc nhìn hắn, khẽ gật gật đầu. Nếu lúc này Dương Khai kiên trì, bản thân nàng cũng không biết có thể chống đỡ được sự mê hoặc kia hay không. Sự khôn khéo hiểu lòng người và ngấm ngầm chịu đựng của Dương Khai đủ tư cách để có được lòng cảm kích của nàng.
Một lần nữa, hai người lại nhắm mắt, cả hai đều vận chuyển công pháp, muốn hóa giải hàn và nhiệt trong cơ thể.
Nhưng thời gian trôi đi, Dương Khai phát hiện càng hóa giải thì sự khô nóng và bản năng khát vọng kia lại càng hung mãnh. Sự chộn rộn như cơn sóng gió động trời cuốn đi tâm linh và cơ thể mình, khiến cho đầu óc vang lên từng hồi lẩm bẩm mơ màng, khiến cho đầu mũi chỉ ngửi thấy hương thơm trên cơ thể của nữ nhi, khiến cho không khí mà đôi tay vuốt ve dường như cũng trở thành thân thể mềm mại. Tất cả đều đủ để khiến cho người tâm trí không kiên định trầm luân trong nháy mắt.
Hỏa long chui vào nội thể đang tức giận gào thét, dường như vì không có được sự dung hợp của băng hàn mà nôn nao, rạo rực.
Da thịt của Dương Khai đỏ ửng lên, như bị nung đỏ. Toàn thân nóng bừng bừng, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Bất khuất và kiên nghị là sở trường lớn nhất của hắn. Dù sự cám dỗ trước mắt đủ để bất kỳ nam nhân nào cũng động lòng, nhưng chỉ cần Tô Nhan không gật đầu thì hắn cũng sẽ không có bất kỳ hành động nào.
Hỏa long đang gào thét, dường như đang chất vấn, thúc giục. Sự phản kháng, chống đỡ của Dương Khai khiến nó phẫn nộ.
Cùng với âm thanh gào thét này truyền vào tâm linh, Dương Khai dần đánh mất thần trí. Đôi mắt đỏ ngầu như trâu đực động dục, tim đập nhanh trước đây chưa từng thấy, thình thịch như trống trận, mạnh mẽ có lực, rõ ràng có thể nghe thấy. Lúc hô hấp, nổi lên từng trận sóng nhiệt nặng nề.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ đang xoay quanh, đó chính là ôm Tô Nhan trước mặt vào lòng, dùng cái lạnh giá của nàng hóa giải sự nóng bức của mình.
Đây không phải là khát vọng của mình đối với nàng, mà là sự giá lạnh của nàng đang hấp dẫn sự nóng bức của mình!
Lực hấp dẫn này mạnh hơn bất kỳ mị dược nào trên thế gian này. Dương Khai như vậy, Tô Nhan cũng như vậy. Hai người đang dần mơ hồ dưới sự quấy nhiễu của năng lượng trong mỗi cơ thể.
Ngay khoảnh khắc ý thức sắp biến mất, Dương Khai vội vàng phóng xuất sự bất khuất đã kìm nén rất lâu.
Bất Khuất Chi Ngạo!
Không khuất phục bất cứ áp lực nào cũng là một kiểu kiêu ngạo!
Xương cốt truyền ra một cỗ ấm nóng, thần thức sắp mất đi đột nhiên khôi phục lại rất nhiều.
Giờ phút này, hắn nghe thấy tiếng rên rỉ khiến tinh thần rạo rực phát ra từ cổ họng của Tô Nhan ở đối diện. Âm thanh này truyền vào tai, chút nữa là khiến người ta đánh mất bản thân.
Vội vàng mở mắt, lại chìn thấy trong sắc mặt tái nhợt của Tô Nhan mang theo một sắc hồng mê hoặc lòng người. Thấy đôi môi đỏ ngọc đang bị hàm răng cắn chặt, hàng lông mi dài chớp động không ngừng, toàn thân co rút, run rẩy.
Trong không khí tràn ngập một mùi thơm khó tả. Mùi thơm này còn mê hoặc hơn cả mùi hương trên người Tô Nhan.
– Tô Nhan, Tô Nhan.
Dương Khai lên tiếng. Đối với nàng mà nói chính là hai tiếng hét lớn.
Thân hình Tô Nhan khẽ run, hàng mi dày dài như cánh quạt khẽ rung, mở to đôi mắt, nhìn Dương Khai, cắn răng nói:
– Ta… ta vẫn có thể …. Ngươi cũng….. cũng kiên trì một chút.
– Ừ!
Dương Khai khẽ gật đầu, nhắm mắt lại tiếp tục hóa giải nguyên khí bá đạo trong nội thể.
Lại giống tình hình lúc nãy, sự nóng bức táo bạo kia lần lượt công kích tinh thần và thể xác Dương Khai, khiến hắn không thể suy nghĩ bình thường, thôi thúc sự kích động của bản năng.
Nhưng trong thời điểm then chốt, Ngạo Cốt Kim Thân luôn phát huy được tác dụng, khiến Dương Khai tỉnh táo đôi chút.