Thánh Mỹ nói lời này khiến tâm thần Lâm Minh chấn động.
Trao đổi trang sách màu vàng, đối với Lâm Minh mà nói càng có lợi, bởi vì Thánh Mỹ đã xem qua bản phỏng chế của trang sách màu vàng, nhưng mà Lâm Minh lại chưa xem qua cái gì.
Thời điểm này Thánh Mỹ chắp tay trước ngực, trong lòng bàn tay của nàng có kim sắc quang mang hiện ra, một trang giấy màu vàng hiện ra.
Rất nhiều người chung quanh nhìn thấy cảnh này đều ngừng thở, bọn họ chín thành chín người đều lần đầu tiên nhìn thấy trang sách màu vàng.
– Giáp Mộc Thiên, cũng là trang sách màu vàng đầu tiên.
Thánh Mỹ nhàn nhạt nói ra.
Trang sách màu vàng của Lâm Minh chính là Ất Mộc Thiên, cũng là phần thứ hai, cả hai có thể kết nối với nhau.
Có thể kết nối với nhau, hơn nữa bắt đầu tu luyện lại từ đầu, chỗ tốt càng lớn.
Thánh Mỹ xuất ra trang sách màu vàng Giáp Mộc Thiên, cũng xuất ra đầy đủ thành ý.
Thánh Mỹ lại nói:
– Trang sách màu vàng chỉ có mười trang, nhưng mà Hồn Tộc Thánh Điển không chỉ có mười trang sách màu vàng, còn có thứ khác.
Thánh Mỹ khi nói chuyện, trang sách màu vàng đã bay vào trong tay Lâm Minh.
Mà Lâm Minh cũng mang trang sách màu vàng Ất Mộc Thiên giao cho Thánh Mỹ.
Hai người trao đổi tìm hiểu.
Lâm Minh xếp bằng trên Hạm Thai, trong nội tâm không còn vật khác, hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bên tai giống như có âm thanh tự nhiên lượn lờ, hắn nhập định càng bình tĩnh.
Trong phiến thiên địa này giống như đảo hoang, độc lập với bên ngoài, không bị bên ngoài ảnh hưởng.
Trong lòng bàn tay, trao đổi trang sách màu vàng của Thánh Mỹ. Nó chậm rãi dung nhập vào nội thế giới cùng tinh thần chi hải của hắn, bắt đầu hóa thành vô số ngôi sao chiếu sáng nội thế giới của Lâm Minh.
Trong biển ý thức đã sinh ra sóng to gió lớn. Nội tâm Lâm Minh hoảng hốt, hắn lâm vào nhiều thứ kỳ dị.
Đây chẳng khác gì không gian hư vô, nhưng nếu như đụng chạm qua, lại có thể cảm giác được nó vô cùng kiên cố.
Lạnh như băng, trống vắng, vô cùng quỷ dị.
Trong hư vô này, vô số người bao phủ trong hào quang thần bí, phát ra hào quang vô tận. Quay chung quanh người của hắn, không ngừng tụng niệm kinh văn.
Những kinh văn này vô cùng thâm ảo tối nghĩa, hắn nghe không hiểu bất cứ chữ nào. Nhưng mà thân thể, thậm chí là thần hồn lại cảm nhận được lực lượng kỳ dị.
Loại cảm thụ này rất huyền diệu, chỉ có thể tâm linh đụng chạm, không thể nói ra.
Loại cảm thụ này giúp cho hắn nhìn thấy rất nhiều đồ vật, những kỳ cảnh huyền diệu nhiều như cát trong sa mạc.
Hắn nhìn thấy đại thụ chọc trời, lồng lộng nga nga như núi cao xuyên thẳng chân trời, như cột chống rời, lại nhìn thấy tinh khí bắn ra, sinh cơ đoạn tuyệt, ầm ầm rơi xuống đất, hóa thành tro tàn… Trải qua mưa gió cây đại thụ lại dung nhập vào đại địa, không thấy tung tích.
Hắn nhìn thấy biển cả khôn cùng, cá long bay nhảy, côn ngư rẽ sóng vượt qua ngàn vạn dặm, cảnh tượng náo nhiệt phồn vinh. Nhưng trong nháy mắt mặt trời trên cao như lửa, nước biển bốc hơi, biển cả khô cạn…
Hắn nhìn thấy ngôi sao mênh mông, bên trong có vô số sinh linh tồn tại, trên bầu trời ưng kích trời cao, trong rừng rậm hổ gầm sói tru, có thành trì phồn hoa. Người ở rậm rạp… Nhưng mà thời gian luân chuyển, thanh thiên vỡ nát, đại địa tàn tạ, cảnh vật điêu tàn, tất cả phồn vinh tan biến trong tai ách, tất cả sinh cơ tan thành mây khói.
Nhìn từng cảnh tượng liên tiếp, vô số cảnh tượng đan vào nhau, không ngừng hủy diệt.
Cơ hồ tất cả cảnh tượng đều mang theo khí tức tử vong lạnh như băng, tan vỡ không ngừng…
Lâm Minh giống như biến thành đại thụ che trời, biến thành biển, biến thành ngôi sao, hắn cảm giác bản thân tan vỡ như thế nào, tử vong ra sao.
– Chết… Chính là vạn vật quy túc…
Lâm Minh than thở một tiếng, trong nội tâm mang theo vài phần cô quạnh.
Tình cảnh tử vong vô tận, làm cho Lâm Minh có cảm ngộ.
Có chết, tất nhiên còn sống, đây là hai giai đoạn trọng yếu của tính mạng.