Lâm Minh nói:
– Vãn bối dám nói như vậy tự nhiên vẫn có chút hàng tồn.
Lâm Minh nói xong tiếp tục xem bảo vật, hắn suy nghĩ nên giả vờ giả vịt mua một ít đồ không có giá trị, đem đế ngọc này thuận tay cầm đi, nhưng ý niệm này nhanh chóng bị loại bỏ.
Bởi vì trừ toái ngọc ra, những vật khác căn bản không cần xem xét chính là đồ rẻ tiền tùy tiện đặt đó mà thôi, hơn nữa một quả đế ngọc cổ quái bị nát, khó tránh khỏi khiến chủ quán nghi ngờ.
Hiển nhiên chủ quán mình cũng không có hiểu rõ đế ngọc là cái gì, Lâm Minh vốn chọn đồ vật mà khả nghi, nếu như lại làm như vậy, đồng đẳng với khai ra mình cần gì.
Nghĩ tới đây Lâm Minh dứt khoát trực tiếp cầm đế ngọc lên, đặt lên tai xem xét, rồi sau đó hắn nhìn Tiểu Ma Tiên nói ra:
– Tiên nhi, ta nhớ được ngươi đã nói thúc thúc của ngươi muốn tế luyện pháp bảo bổn mạng của mình, cần dung nhập linh khí Thiên Tôn Linh Bảo a? Nếu như sử dụng toàn bộ Thiên Tôn Linh Bảo thật sự quá xa xỉ, dùng Thiên Tôn Linh Bảo tàn phiến thì tận dụng được rồi, lần này thúc thúc của ngươi sắp mừng đại thọ mười vạn ba ngàn năm, ta lấy mảnh vỡ linh bảo làm hạ lễ thì sao?
Lâm Minh nói ra không dính chút nào tới mục đích, Tiểu Ma Tiên làm gì có thúc thúc cần linh khí Thiên Tôn Linh Bảo tế luyện bổn mạng pháp bảo.
Nhưng mà Tiểu Ma Tiên cũng cực kì thông minh, nàng lập tức ý thức được Lâm Minh nói như vậy là muốn mua toái ngọc này, tránh bị lão giả phát hiện.
– Chẳng lẽ toái ngọc là bảo bối?
Tiểu Ma Tiên cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà mặc kệ ánh mắt Lâm Minh có đáng tin cậy hay không, nàng tuyệt đối sẽ không hủy đi mặt mũi Lâm Minh, nàng không có toát ra vẻ ngạc nhiên hay vờ ngớ ngẩn, lúc này lộ ra khó xử, nói:
– Lâm công tử, lễ vật này có… Keo kiệt hay không, thọ yến của thúc thúc ta lần này mời các phương, rất nhiều người đều nhìn ngươi đấy, chỉ tặng mảnh vỡ linh bảo… Có thể quá keo kiệt không? Ngươi biết, thúc thúc của ta là chủ sự gia tộc, nếu như lão nhân gia ông ta có ấn tượng không tốt với ngươi, ta chỉ sợ chuyện của chúng ta…
Tiểu Ma Tiên há miệng nói dối làm cho Lâm Minh ngây ngốc, thiên phú diễn kịch quá tốt.
Nghe được Tiểu Ma Tiên nói lễ vật keo kiệt, chủ quán Thần Văn Sư lúc này khóe miệng co rúm lại, vậy chẳng khác gì nói hắn bán rác rưởi!
Cao phẩm Thần Văn Sư thân phận tôn quý bực nào, sống một bó tuổi, quan tâm nhất là mặt mũi, lại bị một tiểu cô nương quở trách, hắn làm sao thư thái.
– Có mua hay không?
Lão giả Thần Văn Sư lạnh giọng nói ra.
Lâm Minh vội vàng chịu tội, nói:
– Tiền bối hiểu lầm, vãn bối không có ý đó, mảnh vỡ pháp bảo của tiền bối chỉ là loại thấp nhất trong các lễ vật của tiểu bối, thế nhưng mà vãn bối muốn mua vẫn phải xuất máu mà thôi, lại nói mảnh vỡ pháp bảo này bán thế nào?
– Hắc, ngươi ngược lại là rất dẻo miệng.
– Chủ quán cười lạnh trừng Lâm Minh, dùng chiêu sư tử khai nói:
– Mười bích hồn phù văn!
Lâm Minh nghe xong trong nội tâm chấn động, hắn biết đại khái giá cả mảnh vỡ Thiên Tôn Linh Bảo, cũng biết giá cả bích hồn phù văn, mười bích hồn phù văn tuyệt đối không hợp thói thường. Tuy Lâm Minh có thể lấy mười bích hồn phù văn, nhưng mà hắn cảm giác lão giả đang gạt chính mình, nếu như đáp ứng chỉ sợ hắn sẽ nghi ngờ, nói không chừng trực tiếp không bán.
– Mười bích hồn phù văn? Nói đùa sao, ngươi một lão tiền bối, cứ như vậy làm thịt hậu bối? Ta tối đa ra ba cái!
Lâm Minh nói xong ngón tay điểm ra, ba bích hồn phù văn từ ngón tay bay ra, chúng xoay tròn trên không trung Lâm Minh cọn ba bích hồn phù văn không hiếm có, những vật này tuy nhiên giá trị không cao bao nhiêu, nhưng đều là bích hồn phù văn hi hữu, không phải muốn mua có thể mua được, hắn chính là khơi mào hứng thú của lão đầu Thần Văn Sư này.
Nhưng mà Lâm Minh không nghĩ tới lão đầu Thần Văn Sư này sau khi nhìn ba phù văn xong lại đoạt toái ngọc lại.
Trong nội tâm Lâm Minh trầm xuống, không phải chứ, vậy mà không bán?
Nếu như lão già Thần Văn Sư này không bán, Lâm Minh tuyệt đối không có bất kỳ biện pháp nào, hắn chỉ có thể rời khỏi, nếu không càng ra giá cao, lão giả lòng nghi ngờ sẽ càng lớn, cuối cùng sẽ không có hiệu quả.
Lão giả cầm toái ngọc đặt trong tay, lật qua lật lại quan sát tỉ mỉ,lại dùng cảm giác phỏng đoán, quá trình này này chừng một nén nhang.
Lão giả đã sớm xem xét qua vật ấy rất nhiều lần, trong Thần Văn Sư công hội này, những Thần Văn Sư quan hệ giao hảo với hắn cũng không ngừng xem xét vật này, cuối cùng vẫn đánh giá toái ngọc không khác nhau.
Đây là mảnh vỡ pháp bảo nào đó, có thể là Thiên Tôn Linh Bảo.
Đối với lão giả này không hấp dẫn gì, nếu như không phải trong toái ngọc có đường vân khiến lão giả kỳ quái, vẫn xem không hiểu được, hắn đã sớm xử lý mảnh vỡ này rồi.
Một kiện Thiên Tôn Linh Bảo nguyên vẹn không tính là vô giá, nó còn thấp hơn cả thần võ vô thượng rất nhiều, bởi vì một Thiên Tôn cả đời nói không chừng đều sáng tạo không ra một bộ thần võ vô thượng, nhưng hơn phân nửa sẽ có vài món Thiên Tôn Linh Bảo.
Thiên Tôn Linh Bảo không trọn vẹn giá trị thì càng nhỏ, tác dụng duy nhất cũng chính là như lời Lâm Minh nói, rút linh khí của nó ra dùng để tế luyện bảo vật của mình.
Cuối cùng nhất lão giả đem toái ngọc ném cho Lâm Minh, lạnh lùng nói ra:
– Ba miếng bích hồn phù văn, cho ngươi.
Nghe được lão giả nói lời này, Lâm Minh thầm buông lỏng, cuối cùng cũng vượt qua.
Lão đầu tử này thật sự khôn khéo tới mức hạt cát không lọt. Chính mình một tiểu bối phận chọn một món đồ vật của hắn, hơn nữa lại lấy đủ lý do mà hắn còn cầm lại, lật qua lật lại xem nhiều lần.
Đối với một mảnh vỡ Thiên Tôn Linh Bảo mà nói, ba miếng bích hồn phù văn giá cả mặc dù cao, nhưng vẫn không có không hợp thói thường, Lâm Minh rất sợ chính mình xuất phù văn không đả động lão giả Thần Văn Sư, như vậy hắn cũng chỉ bại lui, nếu không càng trao đổi, người khác lòng nghi ngờ càng nặng, xem ra biểu diễn của Tiểu Ma Tiên lúc trước có hiệu quả.
Lâm Minh đưa ba phù văn qua, cuối cùng cầm toái ngọc vào trong tay, mà lão giả kia cảm thấy thỏa mãn với bích hồn phù văn Lâm Minh đưa qua, hắn xác thực rất thiếu những vật này.