– Đây nhất định là một khỏa thần đan vô thượng vượt qua cả cấp bậc bất tử thần dược. Sau khi phục dụng sẽ có chỗ tốt không thể tưởng tượng được.
Nhìn viên đan dược này, cuối cùng Lâm Minh cũng hiểu tác dụng của cái hộp thanh đồng. Tốc độ thời gian chảy chậm hơn một vạn lần là để cho đan dược có thể tồn tại cùng tuế nguyệt, tránh việc bị mục nát. Ngoài ra phù văn phong ấn bên ngoài cũng cam đoan đan dược có linh khí dồi dào, tránh việc dược lực bị trôi mất.
Bên cạnh viên đan dược còn có một khỏa ngọc giản. Lâm Minh đưa thần thức vào trong đó, trong ngọc giản chỉ có hai câu đơn giản:
– Tinh nguyên thiên đan, người dùng có thể cố hóa tinh nguyên bản thân, thoát thai hoán cốt.
– Người không thể tu luyện, mỗi ngày ngửi mùi thuốc một giờ, người luyện thể tiểu thành mỗi lần phục dụng một phần ba tinh nguyên, người luyện thể đại thành có thể phục dụng toàn bộ.
– Tinh nguyên thiên đan.
Lâm Minh khẽ động, nghe tên cũng biết đan dược này là một khỏa thần dược tẩm bổ thân thể.
Tu La Thiên Thư quyển một chính là bí pháp luyện thể, thế nhưng nếu là người bình thường căn cơ yếu nhược mở ra Tu La Thiên Thư, muốn tu luyện nó cũng khó như lên trời.
Mà chủ nhân Tu La Lộ vì tận lực tránh loại tình huống này cho nên đã chuẩn bị một viên thần dược luyện thể. Có thể nói là chuẩn bị vô cùng chu toàn.
Lâm Minh tự nhận, theo cách nhìn của chủ nhân Tu La Lộ nếu không thể mở ra đạo cung cửu tinh của chính mình, tuyệt đối không thể tính là người luyện thể đại thành. Hắn chỉ có thể nuốt một phần ba đan dược.
– Lâm Minh, ngươi nhặt được bảo.
Tiểu Ma Tiên tự nhiên nhận ra được giá trị của viên đan dược kia. Nếu nó lưu lạc đến nhân giản, ngay cả Thiên Tôn cũng vì nó mà đánh nhau nảy lửa.
Lâm Minh mỉm cười nói:
– Là chúng ta cùng tìm được, đan dược này ngươi cũng có một phần.
– Ta không cần! Có thể đi đến nơi này, đều là công lao của ngươi, thông qua thí luyện của chủ nhân Tu La Lộ cũng là ngươi, người hắn chọn trúng là ngươi. Về phần ta, đến bây giờ một điểm khí lực cũng không có xuất ra. Có thể học được một bộ bí tịch vô thượng đã là đại vận rồi, ta không muốn nợ nhân tình của ngươi. Lần này có thể đi ra ngoài hay không, tất cả đều dựa vào ngươi. Bảo vật trong thanh đồng thần điện, tự nhiên quy về ngươi hết, ta nửa điểm không cần.
Tiểu Ma Tiên đối với đồ vật không thuộc về mình, không hề có ý tứ đoạt lấy, nhưng Lâm Minh lại lắc đầu nói.
– Nguyên linh thạch thai quy ta, đan dược chúng ta chia đều.
Tiểu Ma Tiên còn muốn tranh cãi gì đó, Lâm Minh lại nói:
– Không tranh giành cái này, ta trước luyện hóa nguyên linh thạch thai rồi chúng ta cân nhắc việc đi ra ngoài. Hiện tại ra ngoài không khó, nhưng bên ngoài có thể sẽ có mai phục.
Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên ở trong Uông Tử Cốc chín năm, thời gian bên ngoài cũng chỉ mới trôi qua mười tháng. Đối với võ giả mà nói, ôm cây đợi thỏ mười tháng không là gì.
– Ngươi sẽ đối phó với Thiên Minh Tử như thế nào?
Tiểu Ma Tiên thầm rùng mình, Thiên Minh Tử chính là Đại giới Giới Vương chứ không phải chơi.
Lâm Minh nói:
– Đợi ta hấp thu nguyên linh thạch thai rồi sẽ bàn bạc kỹ hơn.