Nghe lời nói của linh hồn cổ xưa này, tâm thần Lâm Minh đột nhiên chấn động.
– Vũ trụ đổ?
Đây chẳng phải là ý nghĩa ba ngàn đại thiên thế giới, ba ngàn Thần Vực, bao gồm sinh linh trong đó, toàn bộ diệt vong!
Ngay cả Thiên Tôn, ở bên trong gió lốc thế giới Hủy Diệt này, cũng như con kiến hôi vô lực sao!
– Không sai! Tuy nhiên phải không biết bao nhiêu ức năm, thậm chí ức ức năm mới có thể phát sinh, một lần kiếp nạn, không đến nổi để cho vũ trụ hủy diệt.
– Nghe ý của ngươi là, 3.6 tỉ năm trước, cũng đã xảy ra một lần kiếp nạn?
Trong lòng Lâm Minh cảm giác, chuyện theo lời linh hồn cổ xưa này, hẳn là thật sự, chẳng lẽ Ma Phương biểu thị cho đại kiếp, vốn chính là một vật không tốt? Ngày trước, trận kiếp nạn kia, làm cho thiên địa pháp tắc dị biến, từ đó, Luyện Thể pháp tắc không hề áp dụng nữa, hệ thống tụ nguyên văn minh, cũng là bắt đầu phồn vinh từ khi đó.
– Này … …
Trong lòng Lâm Minh bừng tỉnh đại ngộ, hắn luôn luôn nghe nói, thiên địa quy tắc thay đổi, pháp thể song tu là nghịch thiên mà đi, nhưng cũng không biết vì sao thiên địa quy tắc cải biến, cho dù Mộ Thiên Tuyết cũng không cách nào trả lời, cho tới hôm nay mới biết được nguyên nhân!
Kiếp nạn làm cho thiên địa pháp tắc cũng thay đổi, kinh khủng như thế nào a?
– Hắc hắc, ta xem ngươi cũng là pháp thể song tu, thật can đảm a, hơn nữa, thực lực ngươi không kém, cơ duyên lại đầy đủ, lại tu luyện Thần Võ vô thượng, nếu là ngươi có thể đi ra một con đường trong pháp thể song tu, sâm phá Thiên Cơ, tương lai có một tia xa vời có thể trở thành Thiên Tôn!
Linh hồn cổ xưa mở miệng đánh giá, đây đúng là đánh giá cực cao về Lâm Minh. Từ xưa tới nay, vô luận thiên tài đến loại trình độ nào, cũng không dám nói chính mình tất thành Thiên Tôn, có một tia hy vọng mong manh, đã là người tài tuyệt thế!
Đột nhiên từ mi tâm linh hồn cổ xưa bắn ra một đạo cầu vồng màu xanh lá, đâm thẳng vào mi tâm Lâm Minh!
Trong lòng Lâm Minh căng thẳng, cơ hồ ý thức muốn phản kích, nhưng chợt ý thức được, một đạo thanh mang này tựa hồ cũng không có địch ý, mà là một cỗ lực lượng nhu hòa.
Hắn không có né tránh, tùy ý để đạo thanh mang này bao phủ thân thể, một luồng cảm giác hơi mát mẻ chảy khắp toàn thân, phảng phất giống như lỗ chân lông toàn thân cũng thư giãn.
Trong lòng Lâm Minh vừa động, lại biết một đạo tia sáng của linh hồn cổ xưa thực ra là xoa nhẹ vết nứt trong linh hồn Mộ Thiên Tuyết.
Mới vừa rồi, Mộ Thiên Tuyết thiêu đốt linh hồn lực thúc dục Ma Phương, mặc dù một kích mạnh nhất cũng không có phát ra, nhưng vẫn là tiêu hao đại lượng linh hồn lực, làm cho linh hồn của nàng vốn là đã bị hao tổn lại để lại vết nứt.
Linh hồn cổ xưa phát ra năng lượng linh hồn, thoáng bổ sung tổn thương linh hồn lực của Mộ Thiên Tuyết, ít nhất để cho vết nứt kia không đến nổi phát tác.
Hưu!
Linh hồn Mộ Thiên Tuyết chia lìa với Lâm Minh, nàng cũng không có đem hình chiếu linh hồn thể đi ra ngoài, mà là vẫn ở bên trong tinh thần chi hải của Lâm Minh như cũ, nàng một thân bạch y, mặt tái nhợt, mới vừa rồi nhất thời thúc dục Ma Phương, đối với Mộ Thiên Tuyết tiêu hao thật lớn.
– Lâm Minh, người này … …
Mộ Thiên Tuyết cũng không nghĩ tới, khí linh cổ xưa này thế nhưng xuất thủ trị thương cho mình.
Trước khi phát hiện Ma Phương, cùng sau khi phát hiện Ma Phương, thái độ biến chuyển khổng lồ như thế, để cho trong lòng Mộ Thiên Tuyết kỳ quái, nàng cũng không cho là linh hồn cổ xưa này là hạng người thiện lương gì, đây hết thảy, nguyên nhân tự nhiên là Ma Phương.
Lâm Minh khe khẽ trầm ngâm, mở miệng nói:
– “Cảm ơn tiền bối ra tay giúp bằng hữu của ta, chẳng lẽ tiền bối có sâu xa gì cùng Ma Phương? Chẳng lẽ . . .
Lâm Minh nói tới đây, trong lòng đột nhiên vừa động, không khỏi sinh ra một cái ý niệm trong đầu:
– Chẳng lẽ tiền bối là bảo vật đồng loại ở bên trong Ma Phương, khí linh nào đó?
Bảo vật đồng loại Ma Phương, còn có hai kiện, linh hồn cổ xưa này, có phải là một khí linh trong đó hay không?
– Ma Phương … … Hắc hắc, tên này xưng cũng coi là chuẩn xác.
Linh hồn cổ xưa tùy ý nói:
– Ngươi thật giống như không chỉ biết Ma Phương, còn biết hai kiện đồ vật khác, thật là có hứng thú, tuy nhiên, ta không phải là bất kỳ một khí linh nào bên trong bọn họ.
Linh hồn cổ xưa lắc đầu:
– Ba đồ vật này, tựa hồ cũng không có khí linh, nếu có, bằng vào khí linh thúc dục lực lượng ba đồ vật này, uy lực sẽ không thể tưởng tượng!
– Bổn tôn là Thương Thiên Cổ Ấn – bổn mạng Linh Bảo vô thượng do Phong Thần Thiên Tôn luyện chế, bản thể của ta, thật ra thì ngươi đã nhìn thấy, chính là Tử Dương Tinh Sơn trước mặt ngươi!
Linh hồn cổ xưa nói như vậy, trong lòng Lâm Minh kinh ngạc, nguyên lai, Tử Dương Tinh Sơn này thực ra là một Linh Bảo vô thượng – Thương Thiên Cổ Ấn!
– Này …
Lâm Minh không biết nên nói gì, thứ lúc trước Tiểu Ngư Nhi cắn, hẳn là một Linh Bảo vô thượng, thần kỳ nhất chính là, Tiểu Ngư Nhi lại cắn được một mảnh nhỏ, quá hoang đường a!
Linh Bảo vô thượng, tự nhiên là một cái tồn tại cấp bậc như Thần Võ vô thượng, loại vật này, ra ngoài thiên đạo, có thể chi phối thiên địa pháp tắc ở trình độ nhất định, là tồn tại thiên đạo không cho phép, một khi ra đời, sẽ trải qua Thiên kiếp!
Tiểu Ngư Nhi, thế nhưng có thể cắn một cái phía trên Linh Bảo vô thượng?
Linh hồn cổ xưa phảng phất giống như biết Lâm Minh đang suy nghĩ gì, nó cười nói:
– Tử Dương Tinh Sơn mà tiểu cô nương kia cắn, chỉ là của ta thể biến ảo chỉ là của ta, trung tâm bản thể của ta – Thương Thiên Cổ Ấn chân chính, vẫn trấn áp mắt trận của Phong Thần đại trận này như cũ, tiểu cô nương kia mặc dù có chút đặc biệt, nhưng chưa có lớn lên, ở trong đại trận Thiên Tôn bố trí, một chút tổn thương bé nhỏ không đáng kể đã là cực hạn, muốn hoàn toàn phá hư nó, thậm chí phá hư Linh Bảo vô thượng là không thể nào.
Linh hồn cổ xưa nói như vậy, trong lòng Lâm Minh đột nhiên sinh ra một cái ý nghĩ, Phong Thần Thiên Tôn năm đó phí nhiều công sức, thậm chí ngay cả Linh Bảo vô thượng bổn mạng của mình cũng vận dụng, bày ra Phong Thần đại trận này, rốt cuộc là muốn phong ấn thứ gì? Thế nhưng một lần phong chính là 3.6 tỉ năm!